RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3418

Thế là nhà họ Kim cười nhạo, nhà họ Kiều khinh thường, toàn bộ thành phố Hà Nội đều trào phúng. Sự khinh thường đến từ bốn phương tám hướng như mưa rền gió dữ khiến Kiều Thu Vân không ngóc đầu lên được. Cho nên lúc trước Kiều Thu Vân mới trút hết oán hận lên đầu Cao Phong.

Trong xe, Kiều Thu Vân không ngừng lẩm bẩm, nhắc về trước kia, nói đến hiện tại, nói chuyện tương lai. Cao Phong lái xe, im lặng lắng nghe. Đây là lần đầu tiên Kiều Thu Vân mở rộng nội tâm trước mặt anh. Cao Phong biết không phải Kiều Thu Vân muốn biện minh cho bản thân, mỗi câu nói của bà ta đều là lời tâm huyết.

Kim Tuyết Mai thở dài, cầm tay Kiều Thu Vân.

“Cho nên lúc đó mẹ mới thất vọng về Cao Phong, các con biết không? Mẹ chờ ngày này đã ba mươi năm rồi! Hồi Tuyết Mai gả chồng, mẹ gửi gắm hy vọng lên người các con, nhưng tình huống chẳng những không chuyển biến tốt hơn mà ngược lại còn không bằng trước kia! Mẹ hận, hận ông trời bất công, hận cuộc đời bất công, thậm chí mẹ cảm thấy tâm lý của mình trở nên dị dạng!” Kiều Thu Vân vừa nói vừa lau nước mắt.

“Đều trôi qua rồi.” Cuối cùng Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Đúng đấy mẹ, đều trôi qua rồi. Bây giờ bọn con có thể hiểu cho mẹ. Chuyện trước kia chúng ta đừng nhắc lại nữa, sau này chúng ta phải sống thật thoải mái.” Kim Tuyết Mai vừa vỗ vai Kiều Thu Vân vừa nhỏ giọng nói.

“Đúng thế, sau này phải sống thật thoải mái.”

“Trước kia, tôi cũng có lỗi.” Kim Ngọc Hải ngồi trên ghế lái phụ, cũng thở dài một tiếng. Trước kia Kim Ngọc Hải là một kẻ nhu nhược, không dám cãi lại bà cụ Kim, không dám tranh giành với đám Kim Nhạc Sơn. Tính cách của ông làm vậy thì không sai, nhưng lại khiến vợ con mình chịu rất nhiều đau khổ. Nếu không phải sau này những hành vi của Cao Phong đánh thức ông thì ông sẽ vẫn còn nhu nhược yếu đuối như trước kia.

“Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt. Con hứa với ba mẹ.” Cao Phong cười khẽ, đạp chân ga tăng tốc về phía trước. Chiếc xe đón ánh nắng chói chang, chạy bon bon trên đường. Trong lòng Kim Tuyết Mai và Cao Phong đồng thời nảy sinh một ý nghĩ, dù gì đi nữa cũng không thể để con của họ gặp phải cảnh ngộ như vậy.

Ba giờ chiều, biệt thự trên núi Bồng Thiên. Cao Phong ngồi trong phòng khách nhìn mọi người bận rộn làm việc. Chuyện ở Hà Nội đã được giải quyết xong xuôi. Những việc cần làm Cao Phong đã giao cho đám Long Chí Minh đi hoàn thành. Với năng lực của họ, cho dù không có Cao Phong, họ cũng có thể làm rất tốt.

Cho nên Cao Phong không có gì phải lo lắng, có thể yên tâm xử lý việc tư của mình, cùng với chuyện ở Đà Nẵng. Anh chuẩn bị chiều nay sẽ xuất phát đi Đà Nẵng, Kim Tuyết Mai đương nhiên phải đi theo mình, cả Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan cũng chuẩn bị về Đà Nẵng nhà họ Cao xem thử.

Hiện giờ ở nhà họ Cao, Cao Phong là dòng chính duy nhất. Còn nhánh phụ của nhà họ Cao chỉ còn sót lại Trần Vân Lan và Cao Tử Hàn. Về tình về lý, họ đều nên trở về.

“Tuyết Mai, em không cần mang nhiều quần áo như thế đâu. Chúng ta cùng lắm chỉ ở lại bên kia mấy ngày thôi. Nếu em vẫn muốn ở đó thì cũng được, nhưng anh sẽ kêu người mua cho em ở Đà Nẵng.” Thấy Kim Tuyết Mai mang bầu bận rộn, Cao Phong dở khóc dở cười.

“Em không cần, mấy bộ quần áo này mặc rất thoải mái, còn là do Tuyết Ngọc chọn lựa cho em.” Kim Tuyết Mai chu môi, gấp quần áo bỏ vào vali bằng da.

“Được rồi, em coi rồi làm đi.” Cao Phong lắc đầu, sau đó xoay người ra ngoài gọi điện thoại.

“A lô anh Phong, có chuyện gì vậy?” Vừa nối máy, giọng Liễu Tông Trạch vang lên. Nghe thấy anh ta cố ý hạ giọng cùng với tiếng ồn ở bên đó, Cao Phong đoán có lẽ anh ta và Đà Nẵng đang ở rạp chiếu phim.

“Là thế này, lát nữa tôi sẽ xuất phát về Đà Nẵng. Tôi muốn hỏi các cậu có muốn cùng qua đây thăm cha mẹ của Cao Mỹ Lệ không?” Cao Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

“Đi chứ! Anh Phong, bọn em đi!” Liễu Tông Trạch không hề do dự, đồng ý ngay lập tức. Mặc dù anh ta cũng muốn được sống thế giới hai người với Cao Mỹ Lệ mấy ngày, nhưng bây giờ Cao Mỹ Lệ đã trở về, đương nhiên họ phải đi thăm cha mẹ cô ấy.

“Được rồi, vậy thì các cậu tới sơn trang Bồng Thiên đi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ.” Cao Phong gật đầu rồi cúp máy.

Bốn giờ chiều, Cao Phong, Kim Tuyết Mai, Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan xuống núi Bồng Thiên. Vợ chồng Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc thì đi sau đưa tiễn. Mười vệ sĩ áo đen giúp họ xách hành lý, đi ở sau cùng. Dưới chân núi, đoàn xe đã đỗ ở đó.

“Tử Hàn, lần này các em về nhà họ Cao có dự định gì? Sau này ở đó luôn hay chỉ ở tạm mấy ngày?” Cao Phong nắm tay Kim Tuyết Mai, hỏi Cao Tử Hàn.

Nghe vậy, Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan đều hơi chần chờ. Theo lý thuyết, họ vốn là người nhà họ Cao, vốn nên sống ở nhà họ Cao đến cuối đời. Nhưng họ lại không nỡ cuộc sống ở Hà Nội, luyến tiếc Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc. Cho nên họ cũng rất rối rắm.

“Chị Tuyết Mai thì sao? Chuẩn bị ở trên đảo nhà họ Cao hay là thành phố Hà Nội?”

Cao Tử Hàn suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn Kim Tuyết Mai.

“Chị muốn ở bên cạnh Cao Phong.” Kim Tuyết Mai trả lời ngay lập tức, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mấy ngày nữa, Cao Phong còn phải ra ngoài làm việc. Cho nên lúc đó chị vẫn sẽ trở về Hà Nội chờ anh ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc