RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1195

Âm! Răng rắc! Rầm! Giao tranh hỗn loạn nổ ra, tất cả đều là đánh cận chiến.

Đây mới là sự va chạm của sức mạnh.

Vào lúc này, tất cả những người đàn ông có mặt ở đây đều đã thiêu đốt gen hiếu chiến trong cơ thể mình, họ bắt đầu chiến đấu điên cuồng.

Ống thép va chạm vào nhau, tiếng kính ô tô vỡ nát thỉnh thoảng còn có người gục xuống.

Hơn một trăm người của Cao Thành Sâm không ngừng tiến về phía trước trong khi những người của Dương Tuấn Minh liên tục bị đẩy lùi.

Mười phút sau, những người bên Dương Tuấn Minh đã bị đánh gục ít nhất là ba mươi người.

Thậm chí có rất nhiều người nằm trên đất giả vờ bị thương.

Mà những người bên Cao Thành Sâm cũng lười phản ứng với bọn họ, dù sao chỉ cần nằm xuống là được, ai đứng lên thì sẽ đánh người đó.

Hoặc là biết điều năm xuống đất, hoặc là ngồi chôm hổm dưới đất, hai tay ôm đầu hoặc là bị đánh gần chết.

Trừ ba lựa chọn này ra không còn có cách nào khác.

Trong vòng chưa đầy hai phút, người bên Dương Tuấn Minh bị khuất phục hoàn toàn, hai tay ôm đầu ngồi chôm hổm ở dưới đất.

“Tim ra những người đã đến phòng tập thể dục Minh Phong ngày hôm đó, đập chết bọn họ!”

Cao Phong quay đầu nhìn huấn luyện viên bị đánh ngày đó, lạnh giọng nói.

Những người khác có thể thả nhưng những người đã đả thương Khúc Đại Minh tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Vâng, vâng!”

Huấn luyện viên không dám nói nhiều, lập tức vội vàng tiến lên nhận định từng người một.

“Cao Phong, đây là anh đặc biệt muốn tìm chỗ chết! Anh có biết không! Đây là anh đang tự tìm cái chết đấy!”

Dương Tuấn Minh cầm một cây gậy, cản răng nghiến lợi nhìn chăm chăm Cao Phong mà mắng chửi.

“Ha ha, anh rất may mắn đấy, hiện giờ tôi không có nhiều thời gian để xử lý anh.”

“Nếu không, tối nay nhà họ Dương các người sẽ bị diệt trừ tận gốc.”

Cao Phong cười lạnh, nhìn Dương Tuấn Minh đầy ẩn ý.

Chỉ có đám người Khúc Đại Minh mới biết rằng những lời này của Cao Phong tuyệt đối không phải để hù dọa Dương Tuấn Minh.

Ở thành phố Hòa Bình đừng nói là xí nghiệp Dương thị, ngay cả thể lực nối tiếng ở Hòa Bình từ xưa như nhà họ Ngô mà Cao Phong nói tiêu diệt thì chắc chắn sẽ tiêu diệt.

Chẳng qua tình huống lúc này không cho phép Cao Phong làm như vậy.

Nếu có người chết thì sẽ lớn chuyện hơn.

“Anh muốn làm cái gì?”

Dương Tuấn Minh trợn tròn hai mắt hét lên.

“Đừng sợ, bây giờ tôi không có sức lực để giết anh!”

“Cho nên hôm nay chỉ là đến đòi nợ thôi!”

“Kéo anh ta lên xe cho tôi, toàn bộ di chuyển đến trụ sở chính của xí nghiệp Dương thị!”

Cao Phong nói xong, lập tức leo lên một chiếc xe còn có thể khởi động được.

Mấy người lập tức kéo Dương Tuấn Minh lên nhét vào trong xe, không thèm để ý đến anh ta đang giãy giụa.

Mọi người lựa chọn một số chiếc xe còn có thể lái được, tiếp tục chạy tới trụ sở chính của xí nghiệp Dương thị.

Bình luận

Truyện đang đọc