RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2869

Vũ Hoàng Lê vội vàng lên tiếng, nước mắt chảy ra lại càng mãnh liệt.

Cao Anh Hạo đột nhiên bước lên phía trước: “Con mẹ nó, đừng có nhiều lời nữa, có tình cảm gì thì đợt lát nữa hẵng tiếp tục!”

“Hiện tại, cậu đưa Cao Phong sang bên kia đi!”

Cao Anh Hạo hiểu rõ, Cao Phong tuyệt đối không thể chết đầu tiên.

Nếu không anh ta sẽ mất đi con bài thương lượng để uy hiếp đám người Long Tuấn Hạo, hàng nghìn binh sĩ kia của Cao Phong nhất định sẽ lập tức phát động phản công.

Vì vậy, Cao Phong đương nhiên phải để dành đến cuối rồi mới giết.

“Cha, hay là cha bỏ xuống đi.” Đột nhiên, Vũ Hoàng Minh không biết suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Lòng bàn tay Vũ Hoàng Lê run lên, hoài nghi nhìn Vũ Hoàng Minh.

Cao Anh Hạo cũng sửng sốt, bất thình lình nhấc lên đạp về phía Vũ Hoàng Minh.

“Con mẹ nó, cậu bị ngu à? Nếu không phải tại tên đó thì cậu có thể bị biến thành bộ dạng này sao?”

“Hiện tại có cơ hội để giết hắn, cậu còn muốn làm cái gì?” Cao Anh Hạo trừng lớn mắt, phẫn nộ gào to lên.

“Cha, bỏ xuống đi! Đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi!”

Vũ Hoàng Minh hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Cao Anh Hạo, hét lên với Vũ Hoàng Lê một lần nữa.

“Con mẹ nó! Mang nó qua đây, mau mang nó qua đây!”

Cao Anh Hạo cảm giác tình hình dần dần đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta, ngay lập tức chạy về phía Cao Phong, muốn tự mình khống chế Cao Phong.

“Binh sĩ Phong Hạo, nhặt súng! Đánh trả!”

“Hiện tai tôi ra lệnh cho mọi người nhặt súng lên đánh trả!”

Cao Phong nghiến răng phẫn nộ gào lên, ngay sau đó cơ thể cuộn lại lăn một vòng.

Ngay lập tức đám người đã phản ứng lại được lời của Cao Phong, khom lưng nhặt súng.

“Nổ súng! Sử dụng toàn bộ súng máy hạng nặng! Tất cả mọi người đều nổ súng mau. Nhanh chóng nổ súng giết một nhóm trước!”

Cao Anh Hạo ngay lập tức dừng lại bước chân, hét lớn với đám người phía sau lưng anh ta.

Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Đúng vào lúc này, Vũ Hoàng Lê đột nhiên lên tiếng.

“Cậu Cao, tôi có thể gặp được con trai tôi, biết được thằng bé vẫn còn sống, tôi có chết cũng không hối tiếc!”

“Tôi có lỗi với cậu, vậy thì hãy dùng mạng của tôi để trả lại cho cậu!”

Vũ Hoàng Lê đột nhiên quát lên một tiếng, sau đó nắm lấy vai Cao Phong, tiến lên hai bước chắn ở trước người của Cao Phong.

Hai tay mở rộng, chờ đợi viên đạn bắn đến.

Ông…ông ta muốn lấy chính thân thể của mình để đỡ đạn giúp Cao Phong sao?

“Giơ súng, nổ súng! Nổ súng!” Cao Anh Hạo điên cuồng gào lên.

“Các cậu dám! Các cậu là binh sĩ của nhà họ Cao, cậu Phong là nhánh chính của nhà họ Cao, các cậu dám cả gan nổ súng!”

Lâm Vạn Quân kinh sợ vô cùng, đồng thời chạy về phía Cao Phong.

Nói ra thì thấy thời gian có vẻ rất dài, nhưng trên thực tế tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.

Họng súng của đám người Lục Võ Lâm đã nhắm chuẩn vào đám người Long Tuấn Hạo từ lâu, vì vậy đám Long Tuấn Hạo còn chưa kịp nhặt được vũ khí lên đã nhắm thẳng vào Cao Phong và những người khác rồi bóp cò.

“Tên phế vật Cao Kình Thiên, giết trước rồi tính tiếp.”

“Ông đây đi theo cậu Anh Hạo sẽ có cuộc sống giàu sang, ăn uống thoải mái, vui chơi vô lo vô nghĩ! Ha ha ha!”

Lục Võ Lâm mắng một câu, sau đó trực tiếp bóp cò nổ súng.

“Pằng pằng pằng!”

“A!”

Tiếng súng vang lên, thân súng M4A1 rung lên không ngừng.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là không có một viên đạn nào được phát ra từ trong những nòng súng kia.

Ngay sau đó, Lục Võ Lâm đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, theo sau đó lập tức ngã xuống đất kêu gào thảm thiết không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc