RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2511

“Được rồi, không có chuyện gì nữa, chuyện có lớn bằng trời, anh cũng có thể giải quyết.”

“Cho dù trời có sập thì vẫn có anh chống đỡ, đừng lo lắng.”

Cao Phong vỗ nhè nhẹ sau lưng Kim Tuyết Mai, trả lời chắc nịch.

“Em sẽ không để anh phải gánh vác một mình, em muốn cùng gánh vác mọi chuyện với anh.” Kim Tuyết Mai nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn Cao Phong mà nói.

“Còn có em nữa.” Kim Vũ Kiên cũng gật đầu thật mạnh.

“Cả em nữa, anh Kình Thiên, còn chúng em!” Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan bước vào, đứng cạnh ba người.

Tuy ngoại trừ Cao Phong ra thì bọn họ đều là phụ nữ nhưng trong mắt họ đều sáng ngời sự kiên định, không thua kém ai hết.

Cho dù các cô không biết mình có thể giúp được đến đâu nhưng các cô tình nguyện chia sẻ gánh nặng với Cao Phong.

Thế này mới đúng là người một nhà.

“Được! Chúng ta cùng nhau gánh vác!”

Cao Phong vươn tay ra ôm cả Cao Tử Hàn và Kim Vũ Mãn, cười nói.

“Cùng gánh vác, cùng nhau gánh vác!” Cao Tử Hàn nắm tay lại thành nắm đấm, giơ lên rồi hô to.

Trần Vân Lan đứng cạnh cũng vô cùng vui mừng phấn khởi.

Đúng vậy, bất kể khó khăn lớn hơn nữa chỉ cần gia đình đồng lòng.

Tay trong tay, tim liền tim, hố to cỡ nào cũng có thể dắt tay nhau vượt qua.

Sợ gì chứ?

Chẳng có gì ghê gớm cả, thua thì làm lại từ đầu.

Sau khi Phạm Thanh Nhiên rời khỏi khu dân cư cao cấp Bồng Thiên thì đi thuê một khách sạn ở bên ngoài, không quay về tòa nhà ở bất động sản Phong Mai ở nữa.

Sau khi vào phòng thì Phạm Thanh Nhiên không nghĩ ngợi gì mà đập vỡ một cái cốc cạnh đó.

“Anh đánh em! Anh đánh em đúng không!”

“Anh cho rằng Phạm Thanh Nhiên em không có anh thì không sống nổi hả?”

“Ở thành phố Hà Nội này, em không ở bất động sản Phong Mai thì tùy tiện ở bất cứ chỗ nào cũng được.”

Phạm Thanh Nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó đập tiếp hai cái cốc nữa.

So với Phạm Thanh Nhiên tri thức, hiểu lễ nghĩa thì cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.

Hoặc là, Phạm Thanh Nhiên thế này mới là con người chân thật nhất của cô ta.

Trước kia cô ta chỉ chưa bị Cao Phong kích thích ra phần chân thật nhất của mình mà thôi.

“Cốc cốc cốc!”

“Cô Thanh Nhiên, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng động mạnh, cô có chuyện gì không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói kính cẩn.

“Tôi đập phá đồ đó, thế nào, tôi sẽ bồi thường cho mấy người.” Phạm Thanh Nhiên nhíu mày rồi la lớn.

Người ngoài cửa im lặng một lát rồi nói: “Vậy, không cần cô phải bồi thường, chỗ này là sản nghiệp của cậu Phong, cậu ấy miễn trừ trách nhiệm bồi thường cho cô rồi.”

Phạm Thanh Nhiên hơi bất ngờ, sau đó chẳng nghe thấy tiếng gì nữa, cô ta cứ cảm thấy giọng nói ở ngoài cửa kia như đang cố ý mỉa mai cô ta.

“Tôi sẽ ra làm thủ tục trả phòng ngay, tôi đổi khách sạn khác.” Phạm Thanh Nhiên kéo cửa phòng ra rồi nói.

“Cô Thanh Nhiên, ngành dịch vụ khách sạn ở thủ đô Hà Nội đều được khối tập đoàn Đế Phong nắm giữ tới hơn 95%…”

“Còn lại 5% thì hầu như đều là các khách sạn đen.”

“Không biết cô muốn chuyển đến chỗ nào?” Cậu thanh niên mặc vest lễ phép cười hỏi.

Phạm Thanh Nhiên sửng sốt đến cứng cả người, cắn răng, ầm một tiếng đóng cửa lại.

“Đúng rồi, cô Thanh Nhiên, trong ngành dịch vụ ăn uống thì sản nghiệp của cậu Phong cũng chiếm hơn 80% ở khắp thủ đô Hà Nội đó.”

“Đương nhiên là ngoại trừ mấy quán hàng rong ở vỉa hè.” Cậu thanh niên quả thực như cố ý vậy, giọng điệu vô cùng chắc chắn, nói xong thì quay người rời đi.

Phạm Thanh Nhiên ở trong phòng tức muốn phát điên.

Như vậy thì nếu như Phạm Thanh Nhiên muốn sống ở thủ đô Hà Nội thì không thể không dựa vào Cao Phong sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc