RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Em thấy khá hơn chút nào chưa?" Cao Phong nhẹ nhàng hỏi.

"Không cần anh quan tâm!" Kim Tuyết Mai đưa lưng về phía Cao Phong, giọng điệu lạnh lùng nói.

Anh trầm mặc một chút rồi nói: "Vậy em uống cái này trước đi."

"Không uống!" Kim Tuyết Mai vẫn cố chấp như cũ. Nước mà cũng rót lâu như vậy, cứ để cô đau chết luôn đi.

"Khụ, anh là rất lâu mới được đấy, nếu em không uống thì anh đổ đi nhé." Phía sau lại truyền tới lời nói đầy ý vị của anh.

"Anh đổ đi!" Kim Tuyết Mai hờn dỗi nói.

Nhưng vừa dứt lời, cô đã ngửi thấy một mùi hương đặc trưng.

Mùi hương mang theo vị ngọt, còn cả mùi gừng thơm, hình như có cả một ít táo đỏ trong đó.

Kim Tuyết Mai chậm rãi hé mắt ra, nghiêng người nhìn phía sau lưng.

Chỉ thấy Cao Phong cười khanh khách đứng bên giường, trong tay bưng một bát sứ trắng nhìn cô.

"Anh cầm cái gì đấy?" Cô trừng mắt nhìn bát sứ, tò mò hỏi.

"Đây là bí quyết độc nhất vô nhị, nước gừng pha đường đỏ." Cao Phong cười rồi đặt bát sứ ở tủ cạnh giường.

Một bát nước nóng hổi, bên trong có mấy lát gừng mỏng, còn cả mấy miếng táo đỏ nổi trên mặt nước.

Khí nóng hóa thành sương trắng bay lên, truyền tới mùi thơm đặc biệt.

Không biết có phải là do khí nóng bay vào mắt cô làm cho nó trở nên hồng hồng không.

"Đây là anh làm à?" Kim Tuyết Mai trầm mặc một phút rồi mới ngẩng đầu nhìn Cao Phong.

Con mắt xinh đẹp lóe lên một tia dịu dàng cùng vô cùng cảm động.

"Ừm, nhịn một lúc chắc lo lắm nhỉ?" Cao Phong không giải thích mà hỏi.

"Không có, không có..." Kim Tuyết Mai cảm động, còn có một chút hổ thẹn trong lòng.

Vừa rồi cô đã trách oan Cao Phong, cô còn cho là anh đi làm việc của anh, thì ra là đi làm cái này cho cô.

"Nhanh uống lúc còn nóng đi. Đúng rồi, đặt cái này lên bụng cho ấm." Cao Phong lại lấy ra một túi chườm nóng, nhiệt độ vừa đủ.

Cô không tiếp tục chống đối anh nữa mà nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm bát sứ lên, đưa đến bên miệng uống.

"Lách tách lách tách" Nước mặt rơi xuống, nhỏ vào trong bát. Cô hít mũi một cái, uống từng ngụm nhỏ.

Nước đường đỏ hơi nóng đi vào trong miệng, chảy tới toàn thân, sưởi ấm cơ thể cô, cũng sưởi ấm cả trái tim cô.

Kim Tuyết Mai dùng hai tay cầm bát, giống như là đang cầm một món bảo vật hiếm có, giống như là món ngon tuyệt vời trên đời, một giọt dư thừa cũng không đọng lại.

Còn Cao Phong thì cứ lẳng lặng chờ cô uống xong rồi mang bát đến phòng bếp rửa sạch.

"Đỡ hơn chưa?" Cao Phong lại đi vào hỏi.

"Đỡ hơn nhiều rồi." Kim Tuyết Mai gật đầu, nhìn Cao Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, sau đó lắng lặng nằm xuống.

Nhiệt độ vừa đủ chườm lên bụng làm cho cô thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Cả người cô lúc này đều ấm áp, trong lòng cũng ấm áp như vậy.

"Cao Phong!" Thật lâu sau, cô mới khe khẽ mở miệng: "Cảm ơn anh!"

"Nói gì vậy, nhanh ngủ đi, mai còn có việc nữa." Cao Phong úp mở trả lời.

Mấy ngày này, nhà họ Kim ở Hà Nội đang vô cùng đắc ý.

Dù sao thì ngay cả việc hợp tác với Phong Mai cũng bị bọn họ giành được, sau hôm đó, cho dù là địa vị xã hội hay lợi nhuận công ty đều tăng lên đáng kể.

Càng quan trọng hơn là có mối quan hệ như vậy với Phong Mai thì cho dù là một công ty nhỏ cũng có thể được Phong Mai cho thành xí nghiệp siêu cấp.

Bây giờ địa vị của Phong Mai ở Hà Nội vô cùng cách biệt như thế.

Mà những cô gái trong nhà họ Kim kia thì càng thêm vui sướng chờ mong.

Sính lễ gần trăm tỷ đến từ nhà họ Cao bây giờ đang đặt ở nhà họ Kim, nói cách khác thì chuyện này đã được định sẵn rồi.

Chỉ chờ vị cậu chủ thần bí kia tới thì các cô ấy liền có thể được gả vào nhà giàu làm mợ chủ. Đây tuyệt đối là chuyện vô cùng tốt.

Đương nhiên, những cô gái tự cho là có khuôn mặt xinh đẹp và vóc người nóng bỏng đều nghĩ người mà vị cậu chủ thần bí kia coi trọng kia chính là mình.

Trong đó đặc biệt có một người chị họ của Kim Tuyết Mai là có nhan sắc tuyệt vời nhất. Bởi vì vẻ đẹp của cô ta chỉ đứng sau Kim Tuyết Mai.

Phòng họp ở tầng cao nhất của công ty Kim Thiên.

Các thành viên trong gia tộc đều có mặt ở đây, thậm chí ngay cả bà cụ Kim cũng đến.

Điều này làm cho Kim Tuyết Mai dấy lên chút hi vọng. Chẳng lẽ bà nội biết chuyện nên đến đây thay mình chủ trì công đạo?

Tuy nói bà nội có khuynh hướng nghiêm về Kim Hồng Vũ, nhưng loại chuyện này bà cụ sẽ không đến mức đổi trắng thay đen.

"Hôm nay gọi mọi người tới là muốn tuyên bố một việc. Từ nay về sau, chuyện liên quan tới việc hợp tác với bất động sản Phong Mai sẽ do Kim Hồng Vũ phụ trách."

Kim Hùng Sơn liếc Kim Tuyết Mai một cái, sau đó trực tiếp tuyên bố.

Mười mấy người trong phòng, có người bất ngờ, có người bình tĩnh, còn có người đang cười trên nỗi đau của người khác.

Dù sao có rất nhiều người biết hợp đồng này là do Kim Tuyết Mai lấy được, vậy mà bây giờ lại bị Kim Hồng Vũ nẵng tay trên. Cô hẳn là muốn khóc đi!

Nói là trưng cầu ý kiến mọi người, trên thực tế người nào mà không biết bây giờ xí nghiệp Kim Thiên đã hoàn toàn nằm trong tay Kim Hùng Sơn.

Ông ta nói cái gì, ngoại trừ bà cụ Kim thì còn ai dám phản bác chuyện này?

"Bác cả, cháu cảm thấy cháu có thể làm tốt chuyện này, không cần người khác thay thế." Kim Tuyết Mai trong lòng tức giận, nhưng vẫn duy trì giọng nói bình tĩnh.

Tuy Cao Phong bảo cô cứ đồng ý vô điều kiện đi, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng việc cứ như vậy thỏa hiệp. Cô nuốt không trôi cục tức này.

"Cháu chỉ là một đứa con gái, nói chuyện hợp tác nhiều lúc sẽ bất tiện. Cho nên cứ để Hồng Vũ làm đi." Kim Hùng Sơn ra vẻ vì đại cục mà nói.

Những người khác đều vội vàng gật đầu. Bọn họ đều bị Kim Hùng Sơn dặn dò xong xuôi, làm sao lại đi bênh vực Kim Tuyết Mai được?

Kim Tuyết Mai uất ức, đưa mắt nhìn về phía bà cụ Kim.

Nhưng bà cụ Kim lúc này cầm chuỗi tràng hạt trong tay, mắt nhắm lại làm bộ không quan tâm đến mình.

Trong lòng cô chợt lạnh, cô đã sớm nghĩ tới bà nội cưng chiều Kim Hồng Vũ hơn thì làm sao có thể giúp mình nói chuyện?

"Lúc trước, cháu và Kim Hồng Vũ đã cá cược, chỉ cần cháu có thể lấy được hợp tác với Phong Mai thì anh ấy sẽ phải nhường chức giám đốc cho cháu!"

"Bây giờ cháu lấy được rồi, cháu không cần anh ấy nhường chức giám đốc, cháu chỉ muốn để cháu là người phụ trách việc hợp tác này tới cuối cùng."

Cô im lặng một lúc, rồi kiên cường ngẩng đầu lên, đối mặt với mọi người mà nói. "Nực cười! Cô muốn làm gì thì làm chắc?

Chẳng lẽ cô nghĩ mấy chục tỷ tiền sính lễ kia là dành cho cô à, có khả năng này chắc?"

"Cô còn nghĩ cậu Cao nhìn trúng cô, sao cô không nhìn lại bản thân mình một chút đi." Kim Ngọc Dung cười mỉa mà nói.

"Đây không phải là cùng một chuyện." Vẻ mặt Kim Tuyết Mai bình tĩnh: "Chuyện sính lễ không liên quan gì tới tôi, nhưng hợp đồng là tôi lấy được, tôi có quyền phụ trách các công việc tiếp theo."

Bình luận

Truyện đang đọc