RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chỉ cần tìm thấy giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần mà bà cụ Kim đã ký, thì sẽ là của chính mình. “Đồ khốn! Đồ khốn nạn, dừng lại cho tôi!”Bà cụ Kim run rẩy, hô hấp khó khăn.

Tuy nhiên, Kim Nhạc Sơn vẫn cứ đi thẳng về phía trước. “Dừng lại cho tôi!” Bà cụ Kim tiến lên. “Bà nội, bà mệt rồi nên đi nghỉ ngơi chút đi!”

Kim Ngọc Dung khịt mũi lạnh lùng, nhẹ tay, đẩy bà cụ Kim xuống ghế. “Các người, các người...các người...

Bà cụ Kim giơ bàn tay run rẩy ra chỉ từng người, nhưng sau đó sắc mặt bà ấy trở lên tái nhợt, một lúc sau mới thở ra một hơi, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, chúng con biết mẹ không bị đau tim mà.” Kim Phúc Khang bĩu môi. Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng cười lạnh, bà cụ Kim khi nãy lầm bầm, bọn họ đã nghe được.

Muốn đem cổ phần của công ty cho Kim Tuyết Mai sao? Đừng có nghĩ về nó! “Rầm ầm...

Trong phòng, Kim Nhạc Sơn như phát điên, vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó, tùy ý ném đồ vật của bà cụ Kim xuống đất. “Ầm, choang!” Có một tiếng giòn giã, đó là tiếng vỡ của khung kính.

Đôi mắt bà cụ Kim đột nhiên mở to, bức ảnh trên khung tranh là ảnh của bà ấy với ông cụ Kim.

Mấy năm qua nó vẫn được đặt ở đầu giường.

Bây giờ lại bị Kim Nhạc Sơn ném xuống đất vỡ tan, làm cho bà cụ Kim càng thêm đau xót. “Các người... Bà cụ Kim trợn to mắt và đứng lên. Nhưng trước khi hoàn toàn đứng lên, cơ thể của bà ấy mềm nhũn, ngã xuống đất bịch một tiếng. “Bà nội, bà đừng diễn nữa được không? Lần khám sức khỏe vừa rồi, bà có bị đau tim đầu” Kim Ngọc Dung bĩu môi.

Nhưng sau khi giọng của Kim Ngọc Dung phát ra, bà cụ Kim vẫn không chút nào đáp lại.

Ba người liếc nhau, có chút giật mình. “Mẹ?” Kim Phúc Khang ngập ngừng gọi.

Tuy nhiên, bà cụ Kim vẫn nằm nghiêng, giống như không còn thở nữa. “Không thể nào...cho dù là chuyện gì xảy ra, cũng không thể ngừng thở.." Kim Ngọc Dung hoảng sợ. Kim Hồng Vũ cũng hoảng sợ ngồi xổm xuống day day bà cụ Kim, nhưng không có động tĩnh gì. “Cha, cha, bà nội chết rồi!” Kim Hồng Vũ ngồi xổm xuống đất, kinh hãi hét lên. “Vớ vẩn gì vậy?” Giọng Kim Nhạc Sơn vang lên từ phòng sau. “Thật, sự thật... Kim Hồng Vũ mở to mắt nhìn bà cụ Kim, vẻ mặt đầy kinh hãi. “Bà nội không có may mắn để hưởng phúc, không trách chúng ta được. Bây giờ bà nội còn định cho Kim Tuyết Mai cổ phần cơ. Đây là quả báo! Ngay cả ông trời cũng không chịu nổi!” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Sự căm phẫn sâu sắc hiện lên trong mắt Kim Ngọc Dung, như thể cái chết của bà cụ Kim sẽ khiến cô ta rất hạnh phúc. “Dù sao bà ấy cũng là bà nội của chúng ta... Kim Hồng Vũ trợn to mắt, giọng nói run rẩy. “Từ khi bà ấy muốn chuyển cổ phần cho Kim Tuyết Mai, bà ấy đã không còn là bà nội của tôi nữa, bà ấy đã chết rồi!” Kim Ngọc Dung khịt mũi lạnh lùng. “Không được! Tôi phải gọi cấp cứu!” Dù sao thì Kim Hồng Vũ vẫn còn chút lương tâm, bật dậy và muốn lấy điện thoại di động ra. “Anh điên rồi sao? Nếu như bà cụ mà thở lại được, chúng ta về sau còn có tương lai sao?” “Cho dù khi Kim Tuyết Mai không vội vàng đuổi chúng ta đi, cô ta cũng sẽ nhanh chóng đuổi chúng ta đi thôi! Đúng lúc bà không có, đến lúc đó chúng ta nói gì thì cô ta cũng phải nghe theo!” “Cũng bởi vì Kim Tuyết Mai không có ở hiện trường, nếu không tôi đã đem chuyện này đổ lên đầu cô ta rồi.”

Kim Ngọc Dung hừ lạnh, tự hỏi không biết có nên gọi Kim Tuyết Mai đến không, nếu mà Kim Tuyết Mai đến đây thì sẽ đổ tội lên đầu Kim Tuyết Mai, nói rằng Kim Tuyết Mai làm bà cụ Kim tức chết. “Hồng Vũ, đúng đấy! Chỉ cần không có bà cụ, chúng ta nói thế nào chả được!” “Và cổ phần sẽ không bao giờ được chuyển cho Kim Tuyết Mai, không phải lúc đó tất cả sẽ là của chúng ta sao?” Kim Phúc Khang cũng chớp mắt vài lần. “Nếu bà nội không còn nữa, ai sẽ chuyển nhượng cổ phần đây? Bà nội không được phép ký tên sao?” Kim Hồng Vũ gầm lên và bắt đầu gọi. “Không có chữ ký của bà cụ, thì bà cụ cũng không có ở đấy, chắc là vẫn được...có lẽ sẽ hơi phiền phức thôi... Kim Ngọc Dung có chút ngập ngừng khi nghe về cổ phần công ty.

Lúc này Kim Nhạc Sơn cũng bước ra khỏi nhà, tay trống không và không tìm thấy giấy chuyển nhượng cổ phần đầu cả. “Có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Kim Nhạc Sơn u ám hỏi. “Bà cụ đã ngất đi, phải làm sao bây giờ?” Kim Phúc Khang nhanh chóng đáp

Kim Nhạc Sơn cau mày nhìn bà cụ Kim nằm trên mặt đất, sau đó nói: “Đưa đi bệnh viện trước đã!” “Ngoài ra, gọi luật sư và mọi thứ đến, để họ chứng minh ngay tại chỗ, và công chứng! Tốt nhất là nên lập di chúc, đem cổ phần chuyển sang cho chúng ta. Kim Nhạc Sơn khịt mũi lạnh lùng. “Tốt!” Kim Phúc Khang nhanh chóng trả lời. “Có muốn thông báo cho Kim Tuyết Mai không?” Kim Ngọc Dung hỏi.

Kim Nhạc Sơn do dự một chút, nói: “Cho dù là luật sư công chứng, nhưng tất cả con cháu dòng chính đều phải có mặt, gọi đi!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Căn biệt thự tầng cao nhất của khu chung cư cao cấp Bồng thiên.

Một biệt thự chiếm toàn bộ đỉnh núi, diện tích tự nhiên không cần phải nói, giống như một khu dân cư bình thường.

Những đài phun nước, núi non bộ, những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, nếu lần đầu bước chân đến đây, bạn có thể ngỡ như mình đã bước vào một cung điện.

Cao Kim Thành mang theo mấy chục binh sĩ nhà họ Cao, thay ca ngày đêm, mọi lúc phải canh giữ an toàn cho ngôi biệt thự này.

Trên thực tế, đây là điều mà Lưu Vạn Quân khẳng khăng muốn làm, bản thân Cao Phong không muốn Cao Kim Thành và những người khác phải làm việc quá sức.

Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên có chín tầng, được xếp từ dưới lên trên, có thể ở lại đều là những người có giá trị cao, người nào mà không bố trí nhân viên an ninh chứ?

Không nói là tất cả, nhưng đã có vài hộ rồi.

Nếu ai đó thực sự muốn đối phó với Cao Phong, thì những biệt thự dưới đây là con đường duy nhất.

Nếu muốn đi lên đỉnh núi, thì sẽ bị vệ sĩ của mấy nhà tấn công.

Trừ khi ai đó có thể sử dụng trực thăng, nếu không thực sự rất khó để lên được tầng cao nhất.

Nhưng Lâm Vạn Quân vẫn nhất quyết như vậy, Cao Phong không còn cách nào khác đành phải theo ý ông ta.

Cao Phong đưa Kim Tuyết Mai đến biệt thự.

Ngay cả với kiến thức của Kim Tuyết Mai, cứ như thể bước vào thế giới khác vậy, vào lúc này, thỉnh thoảng lại kêu lên.

Ngay cả khi trời tối, đèn xung quanh biệt thự trên tầng cao nhất vẫn được bật lên, Ảnh sáng xuyên qua màn đêm, chiều sáng xung quanh như ảnh sáng ban ngày.

Cho nên, nó cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt. “Wow, trông thật đẹp! Cảm giác như một thiên đường vậy!” Kim Tuyết Mai thở dài đầy phấn khích.

Căn biệt thự trên tầng cao nhất của khu chung cư cao cấp Bồng Thiên rất cao, nằm ở ngoại ô nên không có những âm thanh vội vã của trần tục, không có tiếng còi xe và tiếng người ồn ào.

Nó mang đến cho người ta cảm giác vô cùng yên tĩnh, trái tim cho dù có nóng nảy đến đâu cũng không thể không bình tĩnh lại.

Kim Tuyết Mai hịt mạnh một hơi, hít thở bầu không khí trong lành nơi đây, vẻ mặt cô tràn đầy vui sướng. “Thế nào, em có thích không?” Cao Phong nắm lấy bàn tay của Kim Tuyết Mai rồi cười hỏi. “Ừm... thích. Nhưng mà, nghe nói căn biệt thự này có giả hai trăm tỷ sao?” Vẻ mặt Kim Tuyết Mai sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc