Chương 4339
Ông Trần trợn mắt tròn xoe, trừng trợ lý Trương rống giận một trận.
Vừa nói ra lời này, toàn trường yên tĩnh.
Ngay cả trợ lý Trương vốn giỏi ăn nói, lúc này cũng á khẩu không trả lời được.
Bởi vì ông ta không tìm ra một chút sai lầm nào trong những lời ông Trần nói, cho nên ông ta cũng không cách nào phản bác.
“Ông nên nhớ kỹ, văn chức các ông quan trọng.”
“Nhưng ông không thể dễ dàng từ bỏ công lao của võ tướng, không có bọn họ quăng đầu ném lâu nhiệt huyết xông xáo, ngay cả cơ hội ngồi đây cãi nhau chúng ta cũng không có.”
Giọng điệu của ông Trần hơi hòa hoãn lại, nhìn trợ lý Trương nói.
Trợ lý Trương hơi cúi đầu, sau đó cắn răng nói: “Mặc kệ trước đây Cao Phong đã làm gì, nhưng chuyện này cậu ta đã làm không đúng!”
“Cho dù cậu ta chỉ muốn đám người Long Chí Minh tới hỗ trợ, nhưng bọn họ cũng không giúp được gì.”
“Một đám thương nhân ngay cả súng cũng chưa từng sờ tới, ông kêu bọn họ lên chiến trường có thể làm gì?”
Trợ lý Trương im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn tỏ thái độ bất mãn đối với cách làm của Cao Phong.
Lần này, đổi lại ông Trần có chút á khẩu không trả lời được.
Nếu như chuyện này thực sự do Cao Phong làm, vậy đúng là anh đã làm không đúng thật.
Nếu như đám người Long Chí Minh là chiến sĩ, vậy anh gọi người tới cũng là chuyện bình thường.
Nhưng rõ ràng bọn họ chỉ là một đám người không có sức chiến đấu, đưa lên chiến trường không phải là để bọn họ chờ chết sao?
“Báo cáo! Ông Trần, trợ lý Trương, có chiến báo Tây Vực!”
Đang lúc mọi người im lặng, hai chiến sĩ đồ đen nhanh chóng chạy tới.
“Tình huống thế nào?”
Trợ lý Trương bỗng quay đầu.
Mà đám người ông Trần cũng nhìn về phía hai chiến sĩ này.
“Những người đi từ biên giới qua Tây Vực, kể cả đám ông chủ thành phố Hà Nội kia đều đã trở lại rồi.”
Lúc này, một chiến sĩ đồ đen nghiêm túc trả lời.
“Cái gì? Trở lại rồi?”
Trợ lý Trương nghe vậy sửng sốt, hơi khó tin hỏi.
“Đúng vậy, tất cả bọn họ đều trở về, bọn họ cũng không tham dự vào trận chiến đấu này.”
Chiến sĩ đồ đen gật đầu, thần sắc rất nghiêm túc trả lời.
“Ha ha…”
Trợ lý Trương cười nhẹ nhàng, sau đó lẩm bẩm: “Xem ra cậu ta cũng hiểu, cho dù cậu ta có làm như vậy cũng không thể uy hiếp tôi được, cho nên cậu ta mới trực tiếp từ bỏ?”
“Tôi đã nói rồi, đây là âm mưu quỷ kế của cậu ta đúng không?”
Một chiến sĩ đồ đen bên cạnh giật giật khóe miệng, nói: “Trợ lý Trương, thật ra là Cao tướng đuổi bọn họ về.”
“Cái gì?”
Trợ lý Trương lại sửng sốt, im lặng hai giây hỏi: “Đuổi về?”
“Đúng vậy trợ lý Trương, Cao tướng cũng không biết rõ chuyện này.”
“Sau đó khi bọn họ muốn tham gia chiến đấu đã bị Cao tướng cự tuyệt, đồng thời phái người hộ tống bọn họ trở về.”
Sau khi chiến sĩ đồ đen nói xong lời này, chỉ nháy mắt, bầu không khí trong phòng yên tĩnh như chết.
Hành động này của Cao Phong có ý nghĩa thế nào?
Vào thời khắc nghiêm trọng như vậy, vào lúc gần như là quyết chiến sinh tử như vậy, vậy mà anh còn cố hết sức mình để suy nghĩ cho Việt Nam sao?
“Trợ lý Trương, ông dùng lỗ tai của ông nghe cho cẩn thận xem, xem con rể tôi đã làm như thế nào!!”
“Cho dù ông bỏ quên nó, cho dù cả Việt Nam không trở giúp nó một xu một hào nào, nhưng nó vẫn đang cố hết sức lực của mình giữ lại một phần lực lượng cho Việt Nam!”
“Nó đưa những người kia trở về không phải là vì duy trì ổn định nền kinh tế Việt Nam sao?”
Đối mặt với tiếng rống giận của Diệp Thiên Long lúc này, trợ lý Trương không nói được một chữ nào.
Mà những hiểu lầm với Cao Phong lúc trước cũng từ từ được hóa giải.
Có thể Cao Phong thực sự không biết rõ tình hình.