RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2794

“Anh Hạo, sau khi Cao Kình Thiên chết, nhà họ Diệp liệu có đổ tội lên đầu chúng ta không?”

“Không phải trước đây anh nói, nếu Cao Kình Thiên chết rồi, chúng ta sẽ đi ra nước ngoài trốn sao?” Cao Dương có chút do dự hỏi.

Thực sự thì nhà họ Diệp ở thủ đô cũng không phải là một thế lực nhỏ.

“Sợ cái gì chứ? Đó chỉ là một ý nghĩ của tôi mà thôi. Sau này nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết.”

“Tới lúc đó nếu Cao Kình Thiên chết rồi, cậu nghĩ bọn người Cao Mỹ Lệ có trốn được ra khỏi thành phố Hà Nội không?”

“Bọn họ chắc chắn đều sẽ bị giết hết! Gần như không có cơ hội giữ lại mạng sống, cho nên tôi để cho tất cả đều đi hành động, tất nhiên cũng là vì để cho toàn bộ đều sẽ bị giết hết, ha ha ha!”

Cao Anh Hạo cười ha ha một cách nham hiểm, làm cho Cao Dương không nhịn được mà rùng mình một cái.

Dù sao thì bọn người Cao Mỹ Lệ cũng là người làm việc cho Cao Anh Hạo, bây giờ anh ta lại muốn giết người diệt khẩu, thực sự là quá độc ác.

Có điều những chuyện này đối với Cao Anh Hạo lại quá đỗi bình thường.

“Vậy thì anh Hạo, ngộ nhỡ có một con cá lọt lưới thoát chết, khai ra chúng ta thì sao?” Cao Dương vẫn có chút lo lắng.

“Bọn chúng dám sao? Bọn chúng đều có con tin đang nằm trong tay chúng ta mà, trừ phi không muốn sống nữa, còn muốn liên lụy đến người nhà mới khai ra chúng ta.”

“Cho nên yên tâm đi, cứ cho là nhà họ Diệp muốn điều tra cũng không thể tra ra chúng ta đâu.”

“Không có đủ chứng cứ, nhà họ Diệp có thể làm được gì chứ?” Giọng điệu của Cao Anh Hạo rất tự tin.

Đối với sự lo lắng của Cao Dương, anh ta không hề thấy sợ hãi chút nào.

Nghe Cao Anh Hạo giải thích xong, nỗi lo trên mặt Cao Dương cũng giảm bớt đi chút ít, nhưng trong mắt vẫn có chút nghi ngờ.

“Con mẹ nó, rốt cuộc cậu vẫn còn lo lắng cái gì?” Cao Anh Hạo phiền não hỏi.

“Anh Hạo, em không thể không lo được!”

“Cứ cho là Cao Kình Thiên chết, nhưng đám thuộc hạ của anh ta, nói không chừng vẫn sẽ tấn công chúng ta thì sao?” Cao Dương nói nhỏ.

Cao Anh Hạo nhướn mày, nói: “Cao Mỹ Lệ không phải đã nói rồi sao? Long Tuấn Hạo sẽ cùng với Cao Kình Thiên uống rượu ngắm trăng.”

“Như vậy tối nay, chúng ta có thể giết được hai nhân vật quan trọng là Long Tuấn Hạo và Cao Kình Thiên.”

“Những người còn lại ai có thể cầm binh được chứ? Liễu Tông Trạch là một tên ngốc, chỉ dựa vào đám Cao Kim Thành đó sao? Nực cười! Khối tập đoàn Phong Hạo sẽ nghe theo bọn họ sao?”

Nghe Cao Anh Hạo nói như vậy, nỗi lo trên mặt Cao Dương cuối cùng cũng được giải tỏa đi không ít.

Quả thực!

Lực lượng của Khối tập đoàn Phong Hạo vô cùng lớn mạnh, nhưng không phải ai cũng có thể chỉ đạo được bọn họ.

Cao Phong và Long Tuấn Hạo là hai linh hồn của Khối tập đoàn, một khi bị giết rồi vậy thì bọn chúng chính là rồng mất đầu, sớm muộn cũng tan rã.

“Hơn nữa, cho dù bọn chúng có miễn cưỡng điều thêm binh tới, cậu cho rằng chúng ta sẽ đánh không lại sao?”

“Quãng thời gian này ông đây bỏ ra mấy trăm triệu tiền bạc, mua nhiều vũ khí mạnh từ nước ngoài về như vậy, còn thu nhận nhiều binh sĩ nhà họ Cao như vậy, không phải là nuôi ăn không đâu nhé.” Nét mặt Cao Anh Hạo càng ngày càng tự tin.

Bây giờ trong hải phận của nhà họ Cao, số lượng binh sĩ đã tăng lên gấp mấy lần, số lượng vũ khí mạnh cũng tăng lên gấp mấy lần.

Thực sự có thể nói là binh mã hùng mạnh.

Kể cả có chiến đấu với năm mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo, anh ta cũng không hề tỏ ra yếu thế chút nào.

“Anh Hạo, như vậy thì em yên tâm rồi.” Cao Dương gật đầu.

Cao Anh Hạo cười lạnh lùng, sau đó đứng dậy đi tới sân thượng nhìn hải phận xa xăm.

“Cao Kình Thiên ơi là Cao Kình Thiên, vốn dĩ tôi còn muốn giữ cho anh một cái mạng đấy.”

“Biết rằng anh và Liễu Tông Trạch còn xích mích với nhau, tôi tạm thời vẫn chưa muốn giết anh.”

“Nhưng bây giờ, không phải là anh đang cố tình muốn tôi giết anh sao? Ha ha ha!”Cao Anh Hạo cười như điên dại, tiếng cười phát ra từ đảo nhà họ Cao rồi truyền đi thật xa.

….

Ở thành phố Hà Nội, cần kề buổi tối, bầu trời dần dần sầm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc