RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1161

Trình Thanh Cẩn khen thâm một câu trong lòng.

Trình Thanh Cẩn càng nghĩ, càng khâm phục Cao Phong.

Cho nên ông ta cũng không muốn để chuyện này làm cho lòng tin của Cao Phong bị lung lay.2084661_2_25,60

Một khi Cao Phong sinh ra suy nghĩ không tự tin với mắt nhìn của mình, vậy sau này chắc chản sẽ có ảnh hưởng rất lớn vào lúc thu mua đồ cổ.

“Thanh niên à, cậu nên hiếu ngựa sẽ có lúc mất cương, người sẽ có lúc thất thủ.”

“Chuyện như giám định đô cổ, ngâu nhiên thất thủ một lần cũng không thể tránh được.”

“Được rồi, mang đồ của cậu đi xuống đi”

Trình Thanh Cẩn nhẹ giọng nói, nói xong thì khoát tay ra hiệu cho Cao Phong xuống đài.

Với thân phận của ông ta mà lại cho một chàng thanh niên trẻ tuổi không có danh tiếng gì như Cao Phong lời khuyên đã là một chuyện rất hiếm có.

Có rất nhiêu người phía dưới lúc này đều đang vô cùng hâm mộ nhìn Cao Phong.

Nhưng Cao Phong lại chậm rãi lắc đầu, nói: “Ông Cẩn, tôi muốn ông xem lại một lần nữa, để tránh…

Làm hỏng thanh danh của mình”

“Cao Vũ! Anh thật to gan, dám nghỉ ngờ mắt nhìn của ông Cẩn?”

Dương Tuấn Minh đột nhiên đập tay vào lan can, chỉ Cao Phong mảng.

Những người khác, bao gôm cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng hơi nhíu mày.

Cao Vũ làm như vậy là hơi kiêu ngạo.

Anh lại dám nói như vậy với một chuyên gia giám định có trình độ như Trình Thanh Cẩn? “Tôi chỉ đề nghị ông Cẩn nhìn kỹ lại cái bát sứ này một chút mà thôi.”

Cao Phong bình tĩnh nói.

Trình Thanh Cẩn khẽ nhíu mày, nhìn Cao Phong hai giây, cuối cùng vẫn câm lấy bát sứ nhìn một chút.

Nhưng dù có nhìn như thế nào cũng không nhìn ra được chỉ tiết cổ nào.

“Cậu thanh niên à, có tự tin là chuyện tốt, nhưng cái này quả thật chỉ là đồ vật cận đại.”

Giọng điệu Trình Thanh Cẩn vô cùng chắc chắn.

“Ông Cấn, tôi đề nghị ông sử dụng đạo cụ chuyên nghiệp…”

Cao Phong đừng một chút rồi lại lên tiếng.Cao Phong căn bản không thể tìm được đạo cụ chuyên nghiệp, nhưng hiệp hội đồ cổ chắc chắn có.

“Được rồi!”

Không đợi cho Cao Phong nói xong, Trình Thanh Cẩn đã phất tay ngắt lời.

Trong lòng của ông ta vừa mới có một chút hảo cảm với Cao Phong, lúc này đã tiêu tán hết rồi.

Thanh niên tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức thì lại hóa thành tự phụ.

Trình Thanh Cẩn đã nghiên cứu hơn ba mươi năm ở giới cổ vật, chẳng lẽ còn không bãng một tên thanh niên hai mươi tuổi như cậu? Cho dù anh có nghiên cứu đồ cổ ngay ở trong bụng mẹ, ánh nhìn chắc chắn cũng sẽ kém Trình Thanh Cẩn.

“Tôi đây không có tài cán gì, trong ba mươi năm đã giám định hơn tám nghìn sáu trăm món đồ cổ, chưa bao giờ sai lần nào.”

“Nếu cậu không tin vào khả năng giám định của tôi, vậy mời chuyên gia khác đi.”

Trình Thanh Cẩn khoát tay áo nói.

Qua câu nói này, người bên ngoài đã có thể nhận ra, Trình Thanh Cẩn đã hơi mất kiên nhẫn.

Dưới đài có rất nhiêu người đang cười nhạo, trong đó giọng của Dương Tuấn Minh là lớn nhất.

Cao Phong dừng một chút, quả thật muốn cầm lấy bát sứ xoay người rời đi.

Nhưng anh biết có một vài thiết bị giám định chuyên nghiệp chỉ có hiệp hội đồ cổ mới có.

Đồng thời, nếu cả hiệp hội đồ cổ cũng không thể giám định, vậy Cao Phong lại càng không tìm được nơi thích hợp hơn để giám định.

Cho nên, để giám định ra được giá trị thật sự của cái bát này, anh không thể đi được.

Nghĩ đến đây, Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với Trình Thanh Cẩn.

Trình Thanh Cẩn tiếp xúc ánh mắt này của Cao Phong, trong lòng bỗng nhiên chấn động.

Chàng thanh niên đang đứng ở dưới đài bây giờ có vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh.

Nhưng trong ánh mắt bình tĩnh đó lại ẩn chứa sự quật cường và kiên trì, thêm vào đó là sự kiên định không đạt được mục đích thì thê sẽ không bỏ qua.

Lúc này Trình Thanh Cẩn đang đứng ở trên đài cao, rõ ràng là cao hơn Cao Phong một chút, cho nên là đang từ trên cao nhìn xuống Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc