Chương 3536
“Cao Phong có công giết kẻ xâm lược nhà họ Đặng, cho nên có thể miễn được tội chết.”
“Nhưng, tội chết thì có thể miễn, tội sống thì khó thể tha, bị trục xuất đến một vùng biên giới, trong vòng ba năm.”
Trọng Dương Bình liền vội vàng gật đầu, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng.
“Haizz!”
Diệp Thiên Long trừng to mắt, hít vào một hơi lạnh, sau đó trực tiếp lắc đầu, nói: “Không thể! Tuyệt đối không thể!”
“Ông Trần không phải tên ngu, sao lại có thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy?”
Trọng Dương Bình chậm rãi lắc đầu nói: “Trung tướng Diệp, ông Trần thật sự không phải là tên ngu, nhưng bao nhiêu ánh mắt, đều nhìn chằm chằm xem chuyện này đây này.”
“Nếu ông Trần không áp đặt sự trừng phạt với Cao Phong, chuyện đó thật không còn gì để nói.”
Nghe đến đây, Diệp Thiên Long có chút hơi im lặng.
Trong hoàn cảnh Cao Phong đã gây ra sóng gió, phạm phải tội tày trời.
Nếu như anh không bị trừng phạt, điều đó quả thực sẽ khiến rất nhiều người bất mãn.
Rõ ràng khi đến lúc đó, cho dù Cao Phong được ông Trần bảo vệ quyết liệt, cũng sẽ bị người đâm sau lưng.
Vì vậy, nhất định phải có hình phạt này.
Nhưng Diệp Thiên Long không ngờ hình phạt này vậy mà lại tàn nhẫn đến vậy.
Trong ba năm, không thể bước vào Việt Nam nửa bước, không có cách nào gặp gỡ bạn bè và gia đình, nỗi đau đớn này nhiều đến cỡ nào?
Tuy rằng ba năm qua đi, Cao Phong lại vẫn là một anh hùng.
Nhưng thời gian ba năm đã qua, đế chế thương mại mà Cao Phong tự tay tạo dựng, chẳng phải là sắp sụp đổ, cảnh còn người mất hay sao?
Diệp Thiên Long cũng hiểu được một đạo lý, bản chất con người đều là ích kỷ.
Khi Cao Phong nắm quyền, Long Chí Minh và những người khác thực sự trung thành, không ai nghi ngờ điều này.
Nhưng nếu Cao Phong không có ở đó thì sao?
Liệu họ có giữ vững cơ nghiệp này cho một người không thể nhìn thấy hy vọng hay không?
Cứ coi như bọn họ có thể giữ được trong dăm bữa nửa tháng, nhưng còn một hoặc hai năm thì sao?
Những người này, sẽ không lung lay, không suy nghĩ hay sao?
Dù sao, không phải ai cũng được như Lâm Vạn Quân.
“Không! Không phải như vậy.”
“Đêm qua chúng ta đã cùng tiễn Cao Phong, rõ ràng là cậu ấy muốn chinh chiến.”
Diệp Thiên Long im lặng hồi lâu, nhưng vẫn là lắc đầu.
“Trung tướng Diệp, ngộ nhỡ ông Trần làm như vậy, để che mắt mọi người thì sao?”
“Ông ta sợ gặp phải cấp dưới của Cao Phong và anh ngăn cản, cho nên tạm thời làm yên lòng những người này.”
“Chờ đến lúc sau khi Cao Phong bị đày ra biên giới, lại tung ra tin tức này, những người bên ngoài có thể làm được gì?”
Phân tích của Trọng Dương Bình, một lần nữa khiến Diệp Thiên Long rơi vào trầm lặng.
Bây giờ, trong đầu Diệp Thiên Long cũng rất lộn xộn.
Ông không tin rằng ông Trần lại quay ra trở mặt, nhưng ông cũng cảm thấy phân tích bất thường của Trọng Dương Bình rất có lý.
Trong lúc nhất thời, Diệp Thiên Long tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Trung tướng Diệp, tôi thấy điều ông cần cân nhắc bây giờ là, nếu Cao Phong thật sự bị đày ra biên giới thì ông sẽ làm gì?”
Trọng Dương Bình rót một tách trà cho Diệp Thiên Long, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thiên Long hơi nhướng mày, ý nghĩ quay vòng hối hả.
Nếu như chuyện này là thật, như vậy thì ông ta nhất định sẽ không ngồi không yên, trước tiên phải đến tìm ông Trần.
Nhưng liệu tìm thấy ông Trần có hữu ích không?
Câu trả lời là không!
Không có tác dụng gì cả.
Vì ông Trần đã dám đưa ra quyết định này, nhất định là đã đã nghĩ ra mọi cách ứng phó thật tốt.