RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1438

Lúc này đây, toàn khán đài sợ hãi! Cao Phong nhắm mắt lại cũng bắt được côn của Chương Võ Trạch? Anh…

anh sao có thể làm được? Chẳng lẽ trên thế giới này, thực sự tồn tại cảm giác bí hiểm huyền diệu thế sao? Khoé miệng Cao Phong chậm rãi nhếch lên, trong lòng vô cùng hưng phấn, thành công! “Anh!”

Chương Võ Trạch trừng mắt lên, hoàn toàn chấn động.

Bàn tay Cao Phong nắm chặt côn nhị khúc, mở mắt ra, liếc nhìn Chương Võ Trạch đầy thâm ý.

“Kết thúc rồi.”

Cao Phong nhếch miệng cười, bình đạm nói ra ba chữ, sau đó năng lượng trên cánh tay đột nhiên bắn ra! “Bốp!”

Năng lượng mạnh mẽ phát ra, Cao Phong một tay kéo côn nhị khúc tới.

Làm sao Chương Võ Trạch tình nguyện mất đi vũ khí chứ, cầm thật chặt côn không buông.

Nhưng năng lượng của Cao Phong mạnh mẽ đến mức, chỉ cần kéo nhẹ, thân thể Chương Võ Trạch cũng bị kéo theo.

Cao Phong đã sớm đoán được, một tay giữ lấy côn nhị khúc, một tay cong lên để lộ phần khuỷu, đập thẳng lên lông ngực Chương Võ Trạch! “Ầm!”

Âm thanh nặng nề vang lên, cả người Chương Võ Trạch chấn động, nhất là lồng ngực tưởng chừng như vỡ nát.

Chương Võ Trạch đau đến khó thở, lúc này mới buông côn nhị khúc ra.

Trong tích tắc buông côn ra, Chương Võ Trạch nảy sinh dự cảm không tốt, chỉ kịp lùi về sau.

Cao Phong cầm chặt hai đầu song tiết côn ghép lại chính giữa, lập tức biến côn thành một cây gậy dài ba thước.

Cao Phong nhanh chóng vặn ốc vít lên thân côn nhị khúc, hợp thành một ống côn thép.

“Hít-hà!”

Nhìn thấy một màn này, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Cao Phong không chút do dự câm trong tay côn thép, giống như mãnh hổ xuống núi, công kích Chương Võ Trạch mãnh liệt.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

“Âm! Âm! Âm!”

Ống tuýp màu bạc loé sáng, hung hãn chuyển động không một kẽ hở, một phát lại một phát đánh tới Chương Võ Trạch.

Chương Võ Trạch vốn không thể cản nổi, vừa giơ tay chặn đòn này đã có đòn khác tiến đến.

Võ giả dù mạnh đến đâu thì vẫn là người, bị côn thép đập trúng vân chịu đau đớn vô cùng.

Cao Phong liên tục đánh khiến Chương Võ Trạch chỉ biết lùi về sau.

Một giây sau, Cao Phong câm lấy côn thép nhảy lên không trung xoay tròn, một năng lượng khổng lồ chuẩn bị đánh vào người Chương Võ Trạch.

Vị trí lại chính là đỉnh đầu Chương Võ Trạch.

Ảnh mắt Chương Võ Trạch kinh hãi, vội nghiêng đầu sang một bên.

Gần như côn thép sượt qua lỗ tai anh ta, gió rít gào như muốn tràn vào tai Chương Võ Trạch.

“Bốp!”

Tuy đầu Chương Võ Trạch nghiêng ra tránh khỏi công kích, nhưng bả vai anh ta không cách nào thoát khỏi.

Chương Võ Trạch chắc chắn không cản nổi năng lượng kinh khủng này, sức ép đè xuống khiến anh ta cong gối, quỳ xuống trước mặt Cao Phong.

“Kết thúc!”

Cao Phong thu côn lại, tiến lên đạp quyết liệt vào cằm Chương Võ Trạch.

“Răng rắc!”

Âm thanh trật khớp vang lên, Chương Võ Trạch bị đá bay xuống lôi đài.

“Phichi”

Chương Võ Trạch rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Toàn khán đài mồm mở to, mất trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hiện giờ, không một ai nói chuyện, và cũng không dám nói chuyện, khiếp sợ nhìn Cao Phong.

Chương Võ Trạch của nhà họ Chương, thua trận! Chương Võ Trạch, người đang năm giữ vị trí thứ hai của đại hội võ lâm tranh bá năm nay, chỉ cách vị trí bá chủ một bước nữa thôi, ấy vậy mà lại bị đánh bại! Còn thua ở trong tay Cao Vũ.

Bị một Cao Vũ không tên không tuổi, không biết ở đâu mọc ra đánh bại! Loại chuyện này nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tuyệt đối là sẽ chẳng có ai chịu tin đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc