RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1338

Bọn họ cũng giống như anh vậy, đã chờ đợi một ngày này cực kỳ lâu rồi! “Được, anh Phong, chúng tôi chờ anh.”

Trong ánh mắt của Khúc Đại Minh tràn đây dáng vẻ mong đợi.

Cao Phong gật đầu một cái, nghĩ đến chuyện của Kim Tuyết Mai, anh lại lấy điện thoại di động của chính mình ra,sau đó đặt lên trên bàn.

“Cái này, mọi người cầm lấy đi”

Cao Phong nhìn mọi người nói.

Mọi người đều thấy được điều này thì đều cảm thấy sửng sốt, có chút không hiểu ý tứ của Cao Phong là gì.

“Hội thi võ thuật có một quy định rõ ràng đó chính là không cho phép mang theo bất kỳ một thiết bị truyền tin nào.”

“Hơn nữa trên hiện trường của buổi Đại hội cũng sẽ lắp đặt máy gây nhiễu sóng nhằm che giấu tín hiệu, tín hiệu sẽ vô cùng tắc nghẽn.”

“Một khi mà tôi đi vào nơi đó rồi thì sẽ không liên lạc được với các người, cho nên có cầm theo chiếc điện thoại này cũng vô ích, các người câm rồi thì còn có thể giữ liên lạc với Thành phố Hà Nội bên kia.”

Cao Phong hờ hững lên tiếng giải thích.

“Không được! Như vậy không được!”

Cao Thành Sâm là người đầu tiên mở miệng phản đối.

“Anh Phong, nếu mà là như vậy, thế thì tôi cũng không đồng ý để cho anh đến nơi đó.”

Khúc Đại Minh cũng nối tiếp lời của Cao Thành Sâm để mà đáp lời.

Vũ Hoàng Lê cũng là gật đầu theo, lên tiếng nói: “Cậu Phong, nếu như mà không liên lạc được với cậu, nhất định là chúng tôi sẽ cảm thấy không yên tâm.”

“Tôi cũng đã đưa ra quyết định rôi, các người đều không cần nói nhiều nữa”

Cao Phong khẽ cau mày.

Sau đó anh lại tiếp tục nói: “Mấy người cẩm lấy cái điện thoại di động này đi, lỡ như Thành phố Hà Nội bên kia xuất hiện tình huống khẩn cấp gì đó thì mọi người có thể quay trở về Thành phố Hà Nội trước, không cần phải chờ đợi tôi ”

“Đợi đến khi tôi đi ra rồi thì sẽ lập tức liên lạc với mọi người.”

Đám người Cao Thành Sâm yên lặng trong mấy giây, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với lời của anh.

Bọn họ biết Cao Phong đang phải gánh vác điều gì, cũng biết Cao Phong muốn trở nên càng mạnh hơn nữa.

Cho nên, bọn họ không có cách nào ngăn cản bước chân của anh.

Cao Phong liếc mắt nhìn qua thời gian đang hiển thị trên mặt đồng hồ, thấy còn cách thời gian hẹn ước cùng với Nam Phương Minh Nghị khá nhiều thời gian, thì anh lại dặn dò mọi người thêm một vài chuyện nữa.

Đám người Vũ Hoàng Lê vô cùng nghiêm túc mà lảng nghe, giống như là muốn ghi tạc hết vào trong lòng mình mỗi một câu, mỗi một lời Cao Phong đã nói vậy.

Cuối cùng, Cao Phong nhìn về phía Vũ Hoàng Lê, trâm ngâm khoảng hai giây, sau đó mới đột nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Lê, anh cái đó…”

“Cái gì?”

Vũ Hoàng Lê đột nhiên bị nhắc tên thì có chút hơi ngây ngấy.

“Vào thời điểm mà anh làm cha, anh đã có tâm trạng như thế nào?”

Cao Phong chạm qua chóp mũi của chính mình một cái, tập hợp dũng khí lại để cất tiếng hỏi.

“Cái gì cơ?”

Đầu tiên, Vũ Hoàng Lê cảm thấy có đôi chút sửng sốt, sau đó lại vội vàng trả lời: “Lúc đó đương nhiên là vô cùng kích động rồi!”

“Ông trời của tôi ạ, cái ngày đó cũng đã trải qua mấy mươi năm cả rồi, nhưng mà cho đến bây giờ, tôi nghĩ lại thì những kí ức trong trí nhớ vẫn còn như mới.”

“Cậu cũng không biết được đâu, cái tên nhóc con Vũ Hoàng Minh kia ấy à, lúc nó mới vừa sinh ra thì đã được xếp vào hàng thai bị béo phì, da còn đen như là cao dán, lúc ấy tôi còn nâng nó lên ngửi thử một cái…”

Nói tới những loại chuyện này, Vũ Hoàng Lê cũng được coi như người đã được làm cha duy nhất ở trong hội, cho nên cũng tương đối có quyền phát biểu.

“Chỉ là sau này, mẹ của nó đã chiều hư nó rồi…”

Nói tới chỗ này, Vũ Hoàng Lê bỗng nhiên lại ngậm miệng, không nói điều gì nữa, Cao Phong cũng rơi vào im lặng.

“Thật xin lỗi, tôi không nên nhắc tới chuyện này.”

Cao Phong cảm thấy có chút áy náy, mở miệng xin lỗi trước.

Bình luận

Truyện đang đọc