RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3454

Mới vừa ra khỏi phòng, Vu Chính Bình đã hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cực kỳ khinh thường.

Không phải ông ta mắt cao hơn đầu. Mà là vì đến cả ông Trần và toàn bộ quân đội cũng không giải quyết được chuyện này. Chỉ dựa vào một tên tuổi còn trẻ nhưng đã phạm phải vô số tội như Cao Phong có thể giải quyết được sao?

Buồn cười!

Quả thực là chuyện cười trong chuyện cười!

“Hai mươi mấy tuổi, vận may tốt nên mượn được không ít lực lượng, trong tay có chút ít quyền thế, thật cho rằng mình là rồng trong biển người sao?”

“Chờ đến khi lên chiến trường thật, tôi cá anh ta sống không đến hai tiếng đâu.”

Vu Chính Bình bỏ lại những lời này, dẫm mạnh lên giày da quân đội nghênh ngang rời đi.

Trong phòng.

Nhóm người Vu Chính Bình đi rồi, Lâm Thừa Khải mới hừ lạnh một tiếng.

“Chú Trần! Cháu thấy rằng rõ ràng cái tên Vu Chính Bình chú!”

“Thậm chí còn chẳng coi chú ra gì?” Lâm Thừa Khải hừ lạnh một tiếng nói.

Ông Trần nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lâm Thừa Khải.

Sau đó thầm than nói: “Thừa Khải! Đến khi nào cậu mới có thể sửa được tật xấu vuốt đuôi ngựa này thì khi đó tôi sẽ vui thay cho cha của cậu đó.”

“Chuyện này chỉ cần đứng nhìn là được, nhưng không được nói ra, hiểu không?”

“Tôi cho cậu cấp bậc, thứ nhất là vì muốn an ủi cha của cậu trên trời có linh thiêng, thứ hai vì muốn những lúc cậu thay tôi truyền lời sẽ thuận tiện hơn một ít. Cậu nhất định không được đi nhầm đường.”

Những lời này khiến cho Lâm Thừa Khải mặt đỏ tai hồng.

Mà Lâm Thừa Khải biết những lời ông Trần nói đều là thật lòng.

Tuy nói Lâm Thừa Khải có hàm cấp, nhưng trong tay không có thực quyền, cùng lắm chỉ được xem là một trợ lý bên người ông Trần mà thôi.

Cho nên, có một vài việc, đúng là anh ta không thể can thiệp.

“Chú Trần! Thừa Khải biết sai rồi.” Lâm Thừa Khải vội vàng cúi đầu, mặt đầy áy náy trả lời.

Ông Trần hơi xua tay, nói: “Vu Chính Bình không chỉ có mối quan hệ với chị gái cậu ta, mà còn có một quan hệ khác với người trong vòng này, cũng có quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Vũ.”

“Cho nên, tuy cậu ta chỉ là thiếu tướng, nhưng nếu thật sự lấy lực lượng của cậu ta ra, thì đến cả tôi cũng không thể chèn ép cậu ta được.”

“Còn vì sao cậu ta có thái độ như thế với tôi, đương nhiên bởi vì cậu ta biết trước kia tôi muốn nâng đỡ Diệp Thiên Long lên chức tổng đốc nên trong lòng không thoải mái mà thôi.”

Ông Trần nhàn nhạt nói, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia dường như đã nhìn thấu hết thảy.

Vu Chính Bình cũng mơ tưởng đến cái ghế tổng đốc.

Cho nên đương nhiên ông ta sẽ khó chịu với Diệp Thiên Long, vì thế mà cũng cực kỳ khó chịu với Cao Phong- con rể của Diệp Thiên Long.

“Trong quân đội, rất ít người thật sự nể phục người khác.”

“Đây gọi là dã tính, mà trong quân đội nhất định phải có dã tính thế này.”

“Cho nên, Vu Chính Bình làm vậy cũng không tính là sai, cần phải xem Cao Phong có thể quang minh chính đại hoàn thành nhiệm vụ để chèn ép sự kiêu ngạo của Vu Chính Bình kia hay không.” Ông Trần lạnh lùng đổ chén nước trà lạnh đi, hơi ngừng lại rồi nói tiếp.

“Chú Trần! Chú thật sự cảm thấy thằng nhóc Cao Phong kia sẽ làm được sao?” Lâm Thừa Khải gật đầu hỏi tiếp.

Nghe thấy Lâm Thừa Khải hỏi vậy, không ngờ trong đôi mắt thâm thúy của ông Trần lại xuất hiện một tia mờ mịt.

“Lúc vừa bắt đầu, tôi cho rằng chắc chắn cậu ta có thể hoàn thành.”

“Nhưng sau đó dần dần tôi thấy không chắc chắn, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đâm lao đành phải theo lao mà thôi.”

Ông Trần cầm lấy điếu thuốc lá, vân vê trong lòng bàn tay thưởng thức, cuối cùng vẫn đưa lên miệng.

Lâm Thừa Khải vốn định khuyên can, nhưng cuối cùng lại không dám nói gì, vội vàng lấy bật lửa ra châm lửa cho ông Trần.

“Chú Trần! Lời của chú làm cho Thừa Khải hơi khó hiểu.”

Lâm Thừa Khải suy nghĩ một lúc, vẫn nhịn không được mà hỏi.

Ông Trần nhả một làn khói, hơi xua tay nói: “Chuyện tôi kêu cậu điều tra cậu đã tra rõ chưa?”

“Đã tra rõ rồi!” Lâm Thừa Khải nhanh quay người cầm một tập hồ sơ đến đây.

Bình luận

Truyện đang đọc