RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1736

Nhưng mà tên Vệ sĩ kia vậy mà lại cứ như vậy bị Cao Phong dễ như trở bàn tay dùng một cánh tay mà giơ lên, nói như thế thì, sức lực của Cao Phong phải kinh khủng đến dường nào?

Tất cả mọi người ở bên trong toa tàu đều bị chấn động đến tột đỉnh, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.

“Nói cho tôi biết, là ai đã cho các người lá gan cản đường tôi?”

Khóe miệng của Cao Phong mang theo vẻ hài hước và cả sự tự tin vô cùng to lớn, nhấc bổng tên Vệ sĩ kia lên thật cao.

Đỉnh đầu của tên Vệ sĩ kia thậm chí cũng đã sắp chạm đến đỉnh trần của xe lửa.

Tên Vệ sĩ không ngừng dùng sức giãy giụa, nhưng mà cũng vẫn khó có thể tránh thoát được bàn tay giống như sắt thép kia của Cao Phong.

Cổ đã bị Cao Phong khống chế được cho nên càng khiến cho tên Vệ sĩ kia không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.

Bên trong toa tàu cũng không có bất kỳ người nào dám có can đảm nói chuyện, trong lòng của rất nhiều người đều cảm thấy được một nỗi run sợ.

Ngay cả là Lê Tiểu Quyền, lúc này cũng không dám lớn giọng ầm ĩ thêm nữa, anh ta chỉ biết trợn to hai mắt lên mà nhìn, sau đó đàng hoàng ngậm miệng lại.

Dù cho là Lê Tiểu Quyền anh ta giàu có không ai sánh bằng, dù cho là anh ta có quyền thế ngút trời ở Thủ đô, nhưng mà vào thời khắc này, hết thảy những thứ đó đều trở nên vô dụng.

Vào giờ phút này, ở trên chuyến xe lửa này, cuộc đọ sức giữa Lê Tiểu Quyền anh ta và Cao Phong, chính là võ lực!

Ngoại trừ võ lực ra, tiền tài và quyền thế đều là những thứ vô dụng.

Mà bây giờ, món tiền đặt cược duy nhất của Lê Tiểu Quyền cũng chính là bốn tên Vệ sĩ kia, lúc này vậy mà đã lại là bị một mình Cao Phong đánh ngã hết toàn bộ, nghiêm chỉnh mà nói thì anh ta đã thua rồi.

Thất bại một cách hoàn toàn triệt để!

“Không thể nào, điều này là không thể nào…”

Lê Tiểu Quyền sững sờ thu hồi ánh mắt một cách miễn cưỡng, trong miệng vô thức nói lầm bầm.

Chỉ có Lê Tiểu Quyền anh ta biết, lực chiến đấu cá nhân của bốn tên Vệ sĩ kia mạnh mẽ đến cỡ nào.

Nếu như bốn người bọn họ mà hợp sức lại với nhau, vậy thì cho dù trước mặt là mười mấy tên đàn ông trưởng thành, bọn họ cũng có thể đánh bại người đối diện một cách dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà lúc này cả bốn người kia vậy mà lại bị một mình Cao Phong dễ dàng giải quyết được, điều này khiến cho Lê Tiểu Quyền cảm thấy rất khiếp sợ.

Cao Phong, đến rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

“Lịch bịch!”

Cao Phong buông bàn tay ra, tên Vệ sĩ sau cùng kia ngã nhào xuống đất, vang lên một tiếng lịch bịch rõ ràng, tên Vệ sĩ há miệng thở dốc nhưng mà lại cũng không dám ngẩng đầu lên để đối diện với Cao Phong.

Bọn họ đúng thật sự chính là Vệ sĩ bên người của Lê Tiểu Quyền, nhưng mà bọn họ chẳng qua cũng chỉ là nhận tiền thì làm việc mà thôi, làm sao có thể vì Lê Tiểu Quyền mà bỏ cả sinh mạng của chính mình được?

“Anh còn có bản lĩnh gì nữa thì cứ việc lấy hết ra đi.”

Cao Phong ung dung chắp hai tay sau lưng, chậm rãi xoay người nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

“Tôi… Tôi…” Lê Tiểu Quyền lắp bắp nói tôi, tôi chừng mấy tiếng, sau đó cứ thế không dám mở miệng nói chuyện.

Sự mạnh mẽ của Cao Phong đã khiến cho Lê Tiểu Quyền hoàn toàn bị chấn động.

Khí thế mạnh mẽ trên người của Cao Phong lúc này cũng càng khiến cho Lê Tiểu Quyền không dám lên tiếng ầm ĩ nữa.

Khoản tiền đặt cược duy nhất đã không còn nữa, chỉ trong một cái nháy mắt, Lê Tiểu Quyền anh ta cũng đã biến thành một cây gậy đơn độc không có cành để nương nhờ, cho nên anh ta nào còn dám múa võ ra oai cùng với Cao Phong?

Cao Phong dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn về phía Lê Tiểu Quyền, vì để sau này bớt đi được một chút phiền toái, cho nên đến cuối cùng vẫn mở miệng nói nhiều thêm đôi câu.

“Bọn họ làm bẩn quần áo của anh là bọn họ không đúng, chúng tôi bồi thường cho anh một trăm triệu, chuyện này đến đây cũng coi như là đã được giải quyết xong xuôi.”

“Anh không chịu nghe theo, không buông tha mà lại còn muốn ra tay, năng lực không bằng người cuối cùng chính mình lại bị đánh bị thương, đây chính là nhân quả báo ứng.”

“Sự việc lần này đến đây chấm dứt! Nếu như anh còn giữ thái độ chỉ bảo nhiều lần mà không sửa chữa, vậy thì tôi cũng bảo đảm sẽ khiến cho ngay cả cơ hội hối hận mà anh cũng không có.”

Cao Phong nói xong lời này thì cũng lập tức xoay người quay trở lại chỗ ngồi, đưa tay xoa đầu của cô bé kia.

Anh cũng không sợ phiền toái, chẳng qua cũng chỉ là ghét phiền toái.

Bình luận

Truyện đang đọc