RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1105

Long Tuấn Hạo vừa chạy được hai bước thì người cầm cờ ở đẳng sau bị một phát đạn bắn trúng.

Người cầm cờ trọng thương ngã xuống, ngọn cờ nghiêng vẽ một phía.

Bước chân của Long Tuấn Hạo khựng lại, anh nghiến chặt răng nhưng không quay đầu lại, tiếp tục xông lên phía trước.

“Ngọn cờ Phong Hạo không ngã!”

Một người khác hét lên, đôi mắt đỏ ngầu tiến lên phía trước.

Anh vác lấy cây cờ, một lần nữa hét to giương cao cờ.

Thế nhưng hình như những người ở bên kia cũng nhằm chuẩn lấy lá cờ này.

Ai vác cờ thì tập trung hỏa lực tấn công người cầm cờ.

Tập đoàn Phong Hạo không ai sợ hãi, đằng trước có người ngã xuống thì đằng sau sẽ có người tiếp tục đỡ lấy lá cờ.

Lá cờ này tựa như tín ngưỡng truyền từ người này sang người khác.

Hiên ngang giữa trời, vững vàng bất khuất! Nhìn từ xa, phạm vi vài chục cây số xung quanh quận Mae Sai ánh lửa ngút trời, khói đạn mịt mù.

Các đội quân bốn phương tám hướng bao vây tập đoàn Phong Hạo, những viên đạn tựa như không cần tiên mua cứ thế mà điên cuồng bản xả.

Chỉ cần mượn ánh sáng của lửa đạn pháo, thì sẽ thấy được nơi trung tâm bị vô số người bao vây.

Lá cờ Tập đoàn Phong Hạo cứ cách một phút thì lại nghiêng về một phía.

Nhưng chưa cần đợi đến lúc lá cờ ngã xuống, sẽ có người tiếp tục đỡ lấy lá cờ, tiếp tục giương cao ngọn cờ.

Cuối cùng thì ngọn cờ đã hoàn toàn ngã xuống, biến mất dưới ánh mất của tất cả mọi người.

Thời khắc này, tiếng súng pháo đột nhiên ngưng bặt, cả chiến trường không một tiếng động, chỉ còn gió lạnh thổi qua.

Ngọn cờ đã ngã, tín ngưỡng của tập đoàn Phong Hạo đã sụp đổ rồi sao? Không, đó chỉ là tạm thời thôi.

Chưa tới mười giây, lá cờ đó lại một lần nữa được vác lên trong “

Ngọc cờ Phong Hạo! Không ngãi”

Một chiến sĩ hét to, súng AK trong tay anh điên cuồng bản xả.

Tiếng hét giận dữ đó tựa như tiếng sấm ngút trời, tựa như sấm rền vang dội. “Đùng đùng đùng”

Tiếng súng pháo chỉ trong chớp mắt lại bắt đầu nổ ra liên tục vội vã…

Nam nhi chí tại bốn phương, sinh tử chiến loạn vẫn dám đương đầu Thân khoác kim giáp múa đao thương, dũng mãnh sa trường tương đương với trời! Ngọc cờ không ngã, chiến tử không lui! Thời gian tựa như những hạt cát trôi qua kẽ tay Luôn lặng lẽ lướt qua trong vô thức.

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua.

Hai ngày không dài nhưng cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện.

Hai ngày này, Cao Vũ đều đang bận sắp đặt việc ở thị trấn bi*n đ*ng.

Kế hoạch thương mại của Vũ Hoàng Lê đã dân thành hình và đang không ngừng triển khai mở rộng.

Bất động sản Thịnh Thăng hiện giờ nhìn thì có vẻ không khác gì với lúc trước, vẫn là một công ty không có xếp hạng ở Thị trấn bi*n đ*ng.

Bởi vì tất cả những gì anh làm trong khoảng thời gian này đều là đang tích lũy thế lực.

Tích lũy thể lực cho Tập đoàn Vũ Nặc.

Thực ra đã có rất nhiều công ty nhỏ bị Bất động sản Thịnh Thăng mua lại đều đã chuyển qua thành công ty con của tập đoàn Vũ Nặc.

Chẳng qua là tất cả những việc này đều được tiến hành trong âm thầm.

Nếu tập hợp những công ty nhỏ từ các ngành nghề này lại với nhau thì đó cũng sẽ là một thế lực không nhỏ.

Nhưng đối với lời của Cao Phong hứa với Kim Tuyết Mai thì những thứ này còn lâu mới đủ.

Tập đoàn Vũ Nặc muốn nổi danh ở Thị trấn bi*n đ*ng đồng thời ảnh hưởng đến Hà Nội.

Chỉ với thế lực hiện tại thì vẫn còn rất xa vời.

Cho nên điều cần làm vẫn là giải quyết vấn đề nguồn vốn, chỉ có đủ nguồn vốn thì mới có thế phát triển nhanh chóng.

Nếu không, ngay cả khi ta biết chắc là dự án đầu tư nào đó sẽ có lợi nhuận lớn, nhưng lại không có nguồn vốn để đầu tư, thì cũng không thể nào tiến hành được.

Vì có tình báo của Khúc Đại Minh cộng với thế lực vùng xám của Dư Văn Cường nên có rất nhiều việc không khó thực hiện.

Cũng vì thế mà Tập đoàn Vũ Nặc đang điên cuồng mở rộng.

Rất nhiều nơi đều đang bị Tập đoàn Vũ Nặc từng bước xâm chiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc