RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1528

Cả người Lâm Vạn Quân rung lên một cái, sau đó thở dài một tiếng, vân là chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Kim Tuyết Mai rồi cúi đầu.

“Được rồi, ông nội không có ở đây, vậy chú chính là ông nội cháu, tới khách sạn chờ cháu, chứng kiến hô lễ này.”

Cao Phong cười một cái, đưa Kim Tuyết Mai lên xe.

Đám người Lâm Vạn Quân khom người lui về phía sau và đứng ở hai bên đường.

Đoàn xe chậm rãi xuất phát tiến nhanh về phía khách sạn đã đặt trước.

Lâm Vạn Quân ngay lập tức ra lệnh tất cả những người có vũ khí phải được bảo vệ xung quanh đoàn xe và không được tha cho bất kỳ đối tượng tình nghi nào.

“Hãy nhớ lấy, không thể để bất kỳ người nào khác đến gân đoàn xe, hãy chú ý đến khu vực xung quanh phải đảm bảo rãng Cậu Phong và những người khác được an toàn.”

Lâm Vạn Quân hô hào.

Sự cố ngoài ý muốn xảy ra vào ngày sinh nhật của Kim Tuyết Mai đã in bóng trong Lâm Vạn Quân, anh không bao giờ dám xem nhẹ bất cứ việc gì.

Tất cả mọi người nhận lệnh, bảo vệ hai bên đoàn xe.

Lúc này, khách sạn Bằng Phi, cách trang viên Băng Phi không xa.

Khách sạn Bằng Phi ban đầu là một khách sạn năm sao, nhưng nó đã bị mua lại bởi Cao Bằng.

Lúc này, khách sạn được kết hoa trăng đèn vô cùng bắt mắt, tấm vải dài màu đỏ được thắt lại thành những bông hoa lớn, khắp nơi đều được dán chữ hỉ.

Khách sạn hôm nay phải được dọn đẹp và trang hoàng để tổ chức đám cưới.

Từ bậc thêm cửa khách sạn đã được trải một tấm thảm đỏ mềm dài hơn 100 mét, được trải từ khu vực khách sạn ra đường bên ngoài.

Xung quanh là những chiếc xe hạng sang, vô số lẵng hoa được bày ở đây, mọi ngóc ngách cũng tràn đầy không khí vui mừng hoan hỉ.

Cao Bằng có địa vị cao quý ở thành phố Hà Nội.

Anh ta muốn tổ chức hôn lễ, những người có tiếng tăm ở thành phố Hà Nội đương nhiên không dám không tới.

Hội trường khách sạn lúc này được trang trí lộng lẫy tráng lệ hơn bên ngoài.

Bên trong hội trường vốn đã đông vô kể khách mời, trong đó có không ít nhân vận hô mưa gọi gió ở thành phố Hà Nội.

Trong số đó, có cả những người nhà họ Kim.

Thành phố Hà Nội có bốn dòng họ lớn, kể từ khi nhà họ Tưởng, họ Phan và họ Đường rời khỏi thành phố Hà Nội, họ Kim trở thành gia đình lớn nhất.

Sau này, Kim Nhạc Sơn đã tìm mọi cách để dựa vào Cao Bằng, giống như cá gặp nước, ở thành phố Hà Nội địa vị sẽ cùng đó mà tăng lên.

Và trong ngày hôm nay, địa vị của gia đình họ Kim lại một lần nữa được khẳng định vị thế.

Kim Tuyết Mai là con gái của nhà họ Kim, sau khi cô kết hôn với Cao Bằng, hiển nhiên địa vị ấy cũng sẽ tăng lên.

Nếu một người có thế lực, cả gia đình họ Kim chắc chắn sẽ bám lấy Kim Tuyết Mai, và địa vị của họ sẽ tăng lên giống như nước dâng thuyền nổi.

Những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Hà Nội cũng có thế nhìn rõ tình hình nên vây quanh nhà họ Kim giống như sao trời vây lấy mặt trăng vậy.

Lúc này, trên một chiếc bàn tròn, Kiều Thu Vân đeo vàng bạc, khí chất tiểu thư cao quý, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Kim Ngọc Hải tái mặt, ngôi bên cạnh cúi đầu không nói gì.

Kim Nhạc Sơn, Kim Hồng Vũ, cũng như ông ba nhà họ Kim, Kim Văn Khang, còn có Kim Ngọc Dung và người nhà của họ Kim đều ngồi một bên với khuôn mặt tươi cười.

Mặc dù Kim Ngọc Dung rất ghen tị khi Kim Tuyết Mai có thể kết hôn với Cao Bằng, nhưng cô biết mình lúc này đang mất quyền lực vì để có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai vẫn là phải mỉm cười với Kiều Thu Vân.

Tuy nhiên, trong số những người này, duy nhất không có bà già Kim.

Kiều Thu Vân đã nhiều năm không được hưởng kiếu đãi ngộ này, vẻ mặt bà ta càng ngày càng lộ rõ vẻ ngạo mạn.

Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy hài lòng với Cao Bằng.

Địa vị của ngày hôm nay và mọi thứ bà ta sở hữu đều do Cao Bằng mang lại.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai kết hôn ba năm, bọn họ không có năng lực khiến đám người Kim Nhạc Sơn cúi đầu! “Ô, dì, chú hai của cháu có vẻ không vui”

Kim Ngọc Dung ân cần gọi Kiều Thu Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc