Chương 3605
Nam Cương.
Doanh trại Đức Khánh.
Sau khi hai người Đỗ Ngọc Minh trở về, liền trực tiếp quay trở lại cuộc sống trong doanh trại của họ.
Trên ghế lãnh đạo có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi, dáng vẻ giống như người nước ngoài.
Người này chính là thủ lĩnh của doanh trại Đức Khánh.
“Thế nào rồi?”
Nhìn thấy cả hai đã quay lại, Đức Khánh liền hỏi.
“Thưa ngài, lễ vật đã được gửi đi rồi.”
Đỗ Ngọc Minh lập tức chắp tay báo cáo tất cả tình hình.
“Bọn họ đã đồng ý khá dễ dàng!”
Đức Khánh từ từ duỗi tay ra, sờ sờ cằm, giọng điệu có chút cân nhắc.
“Thưa ngài, thỏa thuận này đối với họ là một chuyện cực kỳ tốt.”
“Không cần họ phải trả bất cứ thứ gì, chúng ta sẽ cung cấp miễn phí vũ khí mạnh cho họ, dù là ai cũng sẽ không từ chối chuyện này.”
“Có điều, thưa ngài, ngài không lo lắng là bọn họ nhận đồ mà không chịu làm việc, và coi những thứ của chúng ta như là đồ của riêng họ sao?”
Nói đến đây, vẻ mặt Đỗ Ngọc Minh có chút lo lắng.
Tuy nhiên, Đức Khánh chỉ bật cười, vẻ mặt đầy khinh thường.
“Cậu nói gì thế?”
“Chỉ dựa vào khối Tập đoàn Vũ Nặc lại dám nuốt không đồ vật của Đức Khánh tôi?”
“Chưa nói đến chuyện cậu ta chỉ là một thế lực mới thì ở cái đất Nam Cương này có bao nhiêu người dám nuốt đồ vật của tôi?”
“Đã nhận lấy đồ của tôi thì buộc phải làm việc cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả lại gấp mười lần.”
Khuôn mặt của Đức Khánh tràn đầy tự tin.
Dường như chỉ cần ông ta muốn thì chỉ với một cái vẩy tay, ông ta đã có thể trực tiếp bóp chết khối Tập đoàn Vũ Nặc thành tro bụi.
“Vâng!” Đỗ Ngọc Minh vội vàng gật đầu.
“Trên đường trở về các người có tự che dấu tung tích không?”
“Đừng để các lực lượng khác ở Nam Cương nhìn thấy. Nếu không, chúng ta có thể làm được thì bọn họ cũng có thể làm được.”
Trên khuôn mặt Đức Khánh có một dấu vết nghiêm nghị.
Ông ta sẵn sàng hỗ trợ khối Tập đoàn Vũ Nặc, trở thành thế lực đứng sau, ngoài mục đích khiến khối tập đoàn Phong Hạo sụp đổ.
Ông ta cũng muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với khối Tập đoàn Vũ Nặc, giúp ông ta xây dựng một đế chế riêng ở Nam Cương này.
Mục tiêu cuối cùng là chống đối Việt Nam.
Tuy nhiên, nếu các lực lượng khác ở Nam Cương biết được ý định của ông ta, e rằng bọn họ cũng sẽ cố gắng lấy lòng khối Tập đoàn Vũ Nặc!
“Đừng lo lắng, thưa ngài, chúng tôi đi lại rất kín đáo, sẽ không có ai để ý đâu.”
Đỗ Ngọc Minh vội vàng gật đầu, nghiêm túc giải thích.
Lúc này Đức Khánh mới thư giãn và từ từ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bên trên đã nói với tôi rằng chúng ta phải tìm cách bóp chết khối tập đoàn Phong Hạo.”
“Bởi vì tên nhóc Cao Kình Thiên đến từ Việt Nam kia.”
“Chỉ cần cậu ta còn ở Việt Nam, thì khối tập đoàn Phong Hạo vẫn sẽ thuộc về lực lượng dự trữ của Việt Nam, cho nên nhất định phải bóp chết thế lực này.”
“Sau khi tiêu diệt khối tập đoàn Phong Hạo, chúng ta sẽ tìm cách biến khối Tập đoàn Vũ Nặc thành đồng minh, sau đó để bọn họ làm đội tiên phong tấn công biên giới của Việt Nam.”
“Đến lúc đó, cho dù Việt Nam có tức giận cũng sẽ không đổ lên đầu chúng ta, hehe.”
Đức Khánh nở một nụ cười tự mãn. Kế hoạch một mũi tên bắn trúng hai con chim này thật quá hoàn hảo.
“Thưa ngài, nhưng nếu khối Tập đoàn Vũ Nặc không chịu đi thì sao?” Đỗ Ngọc Minh chần chừ một lát, vẫn có chút lo lắng.
“Cậu ta dám!”