RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4347

Mọi người chung quanh đều cúi đầu.

Lúc này Cao Phong như thần chết đang khống chế sinh tử của đám người.

Mà những người đang quỳ chung quanh đều cúi đầu thần phục anh, chờ đợi Cao Phong cân nhắc quyết định.

Mà hơn vạn chiến sĩ đồ đen ở khắp chung quanh kia lại như một đám người chấp pháp áp trận giúp Cao Phong.

Không khí ở hiện trường khiến đám thủ lĩnh cường đạo Tây Vực đang quỳ kinh hồn táng đảm một trận.

“Im lặng không nói?”

“Bọn mày cũng có thể vạch trần.”

“Phàm là có tin tức thật, tao đều sẽ bỏ qua cho mày.”

Cao Phong chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua trên người mọi người.

Nhưng hơn mười giây trôi qua vẫn không có người nào nói chuyện.

Lúc này, bọn họ thật sự muốn biết Kim Tuyết Mai ở đâu.

Vậy mà bọn họ lại không biết thật.

Cao Phong lẳng lặng chờ đợi.

Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút đồng hồ trôi qua.

Hờ hững trên mặt Cao Phong đã từ từ biến thành lạnh lẽo băng hàn.

Cơ hội, anh đã cho.

Nhưng dường như những người này lại không biết quý trọng thì phải?

“Nếu như vậy…”

Cao Phong chậm rãi mở miệng, sau đó bỗng nhiên nắm chặt đao thép, nhìn cũng không nhìn mà quét ngang ra ngoài.

“Keng! Phập! Phập! Phập!”

Cao Phong cầm chiến đao trong tay, hơi cắn răng, môi cũng mím thật chặt.

Mặt không đổi sắc mà quét ngang một đao, trực tiếp quét một vòng lớn.

“Phập!”

Chí ít cũng có sáu người dùng hai tay bịt cổ, trừng to mắt ngã sấp qua một bên.

Trong kẽ ngón tay của bọn chúng chảy ra rất nhiều máu tươi, thoạt nhìn rất khủng bố.

Mùi máu tươi tản ra từng tầng từng tầng, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

“Một phút đồng hồ không nói, tao sẽ giết một vòng.”

“Hai phút không nói, tao sẽ giết thêm một vòng.”

“Để tao xem bọn mày có thể chống đỡ nổi không!”

Cao Phong vừa nói ra lời này lại chậm rãi lắc lắc cương đao trong tay.

“Anh Phong, chúng tôi sai rồi, chuyện này thật sự không liên quan gì tới chúng tôi!”

“Chúng tôi chỉ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng trên thực tế chúng tôi thật sự không biết Kim Tuyết Mai đang ở nơi nào.”

“Thực sự anh Phong, cầu anh buông tha cho chúng tôi đi, chúng tôi nguyện ý đi tìm người giúp anh, thực sự nguyện ý tìm người giúp anh!”

Chỉ một thoáng, hơn trăm người kêu cha gọi mẹ, không ngừng đau khổ cầu xin Cao Phong.

Lúc này, người có thể quyết định sinh tử của bọn chúng chỉ có Cao Phong.

Cho nên bọn chúng đều buông bỏ tôn nghiêm, không ngừng cầu xin Cao Phong tha thứ.

Vậy mà toàn bộ quá trình Cao Phong mặt không đổi sắc, hệt như anh không hề nghe được vậy.

Những lời này cũng không phải lời anh muốn nghe được.

Anh muốn nghe được tin tức về Kim Tuyết Mai, thế nhưng những người này lại không thể cho anh.

Cho nên lửa giận trong lòng anh chưa thể tiêu tán.

“Tao cảm thấy trước đó bọn mày cứng cựa như vậy, vậy nên kiên cường tới cùng.”

“Hiện tại đại thế đã mất, có cầu xin tha thứ cũng có tác dụng gì?”

“Tao thực sự không thể tưởng tượng nổi, hôm nay tao đã đi đến trình độ này, lại vẫn bị đám phế vật bọn mày hố một vố.”

Cao Phong như cười lạnh lại như đang tự giễu, chậm rãi rung rung thân đao.

“Anh Phong, chúng tôi không dám, không dám nữa…”

Đám người đầu tiên là sửng sốt, sau đó tiếp tục cầu xin Cao Phong.

“Một phút đồng hồ lại đã qua rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc