Chương 3006
Kim Tuyết Mai thật sự không tài nào hiểu nổi. Còn Kiều Thu Vân thì Kim Tuyết Ngọc không nhịn được cúi đầu.
“Chị… Em…” Kim Tuyết Ngọc sửng sốt, sau đó lắp bắp nói.
“Sao vậy? Chúng ta là người một nhà cơ mà, có gì không thể nói với chị?” Kim Tuyết Mai xóa má Kim Tuyết Ngọc hỏi. Lúc này trông cô như chị gái tri kỷ, khiến Kim Tuyết Ngọc cảm thấy rất ám. Nhưng cô càng làm vậy thì Kim Tuyết Ngọc càng khó chịu hơn.
“Chị à, em chỉ cảm thấy, em không muốn… không muốn quấy rầy cuộc sống của chị với anh rể… Lúc trước em từng nói với chị, cho nên em…” Kim Tuyết Ngọc ngập ngừng, mặc dù không nói hết câu, nhưng Kim Tuyết Mai đã hiểu ý của cô ta.
Trước kia, Kim Tuyết Ngọc từng nói hết tâm sự cho Kim Tuyết Mai. Hồi đó Cao Phong ở thị trấn bi*n đ*ng, mọi người đều cho rằng Cao Phong không còn nữa, Kim Tuyết Ngọc cũng hiểu nhầm Cao Phong đã chết, thế nên cô ta không hề che giấu tình cảm của mình mà nói với Kim Tuyết Mai rằng cô ta cũng thích Cao Phong. Song không ngờ Cao Phong vẫn còn sống, dẫn đến Kim Tuyết Ngọc rất xấu hổ.
Tuy nhiên cô ta đã suy nghĩ rất lâu. Suy cho cùng thì Kim Tuyết Mai là chị gái mình, chỉ cần còn quan hệ này thì họ vẫn có thể chung sống với nhau dưới thân phận là người nhà. Không hy vọng xa vời gì, chỉ mong có thể được ở gần nhau, đó là tất cả nguyện vọng của Kim Tuyết Ngọc. Nhưng sau này mới biết Kim Tuyết Mai lại không phải là con gái ruột của Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải. Nói cách khác, cô ta và Kim Tuyết Mai không phải là chị em ruột. Thế là mối quan hệ vi diệu này đã bị phá vỡ. Kim Tuyết Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy vị trí của mình rất lúng túng, cho nên cô ta quyết định không đến Đà Nẵng, để tránh ảnh hưởng tới cuộc sống của Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày, nhìn Kim Tuyết Ngọc cúi đầu im lặng, trong lòng bỗng cảm thấy đau lòng. Cô tự hỏi lòng mình, bất cứ người phụ nữ nào cũng không mong một cô gái khác san sẻ người đàn ông mà mình yêu. Song dáng vẻ của Kim Tuyết Ngọc lại khiến Kim Tuyết Mai vô cùng đau lòng.
Chung quy từ trước tới giờ, cô vẫn luôn coi Kim Tuyết Ngọc là em gái ruột của mình, hai người đã chung sống với nhau hai mươi mấy năm, thậm chí còn lâu hơn cả thời gian chung sống với Cao Phong. Dù không phải là chị em ruột, nhưng lại thân hơn cả chị em ruột. Tình cảm này sao có thể dễ dàng dứt bỏ?
“Tuyết Ngọc, chị nghĩ em suy nghĩ nhiều rồi, thực tế chuyện không phức tạp như vậy đâu. Chẳng phải em đã từng nói chỉ cần chúng ta chung sống cùng một nhà là đủ rồi sao? Sao bây giờ lại…” Nói tới đây, cô bỗng dừng lại, bởi vì trong khoảnh khắc, cô chợt cảm thấy mình thật ích kỷ.
Kim Tuyết Ngọc còn trẻ trung phơi phới, tại sao lại cứ phải ở bên cạnh mình và Cao Phong? Điều đó thật không công bằng với em ấy! Rõ ràng em ấy có thể đi tìm hạnh phúc riêng, nhưng lại bị trói buộc với tương lai mờ mịt… Điều đó thật tàn nhẫn đối với bất cứ một cô gái nào.
Trong lòng Kim Tuyết Mai rất phức tạp. Muốn trách thì chỉ có thể trách Cao Phong quá vĩ đại. Chỉ cần là con gái bình thường đều sẽ không nhịn được rung động trước anh ấy.
“Chị đừng nói nữa. Chờ chị rời đi, em sẽ sống ở đây, khi nào nhớ anh chị thì em sẽ đến đó thăm anh chị. Có lẽ ngày nào đó em muốn ra ngoài đi dạo, em sẽ đi du lịch, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về em.” Kim Tuyết Ngọc bỗng bật cười, còn an ủi Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai bình tĩnh nhìn Kim Tuyết Ngọc, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp. Mọi người đều rời đi, bỏ mặc một mình Kim Tuyết Ngọc sống ở đây cô đơn sao…
“Hay là chị cũng không đi nữa, chúng ta ở lại đây sinh sống? Chị sẽ nói với Cao Phong, chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối.” Kim Tuyết Mai im lặng hồi lâu rồi đưa ra quyết định rất lớn.
“Không được!” Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc đồng thanh kêu lên. Họ sẽ không đồng ý với suy nghĩ này của Kim Tuyết Mai.
“Chị, chị với anh rể phải sống với nhau chứ! Chẳng phải hai người muốn được ở bên nhau sao? Anh rể cố gắng bao lâu nay chính là vì cho chị một danh phận, để chị có thể danh chính ngôn thuận đặt chân lên đảo nhà họ Cao. Anh ấy đã chịu bao nhiêu cực khổ, vượt qua mọi chông gai chỉ vì đạt được mục tiêu này, sao chị có thể làm anh ấy thất vọng? Chị đừng quan tâm em, em có thể tự chăm sóc bản thân mình.” Kim Tuyết Ngọc tiến lên nắm tay Kim Tuyết Mai, nghiêm túc nói.
Kim Tuyết Mai thở dài, không biết nên nói gì cho phải, trong lòng vô cùng rối rắm.
“Tuyết Mai, mẹ… mẹ cũng không đi đâu. Con nói không sai, trước kia mẹ muốn nịnh bợ, muốn nhờ cậy nhà họ Cao, nằm mơ cũng muốn được bước lên đảo nhà họ Cao. Chung quy có thể lôi kéo quan hệ với nhà họ Cao ở Đà Nẵng chính là chuyện làm rạng danh dòng họ. Chẳng qua đó đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ mẹ đã nghĩ thoáng.” Kiều Thu Vân nắm tay Kim Tuyết Mai, tay còn lại đặt lên mu bàn tay cô.
Ngày xưa, ước mơ lớn nhất của Kiều Thu Vân là được bước vào vùng biển nhà họ Cao dưới danh hiệu mẹ vợ của con cháu nhà họ Cao, sau đó trở lại nhà họ Kiều, cho đám người kia nhìn thấy Kiều Thu Vân rời khỏi họ có phải là sẽ sống tốt hơn hay không. Từ khi Kiều Thu Vân còn rất nhỏ, chấp niệm này đã ăn sâu trong đầu bà ta. Sau này trải qua hiện thực giày vò, chấp niệm ấy càng ngày càng lớn, cuối cùng mọc rễ nẩy mầm, biến thành cổ thụ che trời, đồng thời che khuất lý trí của Kiều Thu Vân.
Tuy nhiên bây giờ, mọi chuyện đều đã thay đổi. Thông qua hành vi của Cao Phong cùng với những câu nói của anh, thậm chí sự rộng lượng tha thứ, quan trọng hơn nữa là nhân sinh quan của Cao Phong… Tất cả đã hoàn toàn lật đổ chướng ngại trong lòng Kiều Thu Vân, cùng với xoa dịu oán hận thời niên thiếu của bà ta.
“Chủ tịch Lê, ông đứng lên đi, tôi không trách ông.” Cao Phong gật đầu, đỡ Vũ Hoàng Lê đứng dậy. Vũ Hoàng Lê trầm ngâm một lát, không kháng cự mà thuận thế được Cao Phong đỡ lên.
“Còn thằng con khốn khiếp này, cậu Phong cứ để cho nó nói đi.” Nói xong câu này, Vũ Hoàng Lê bèn đi sang một bên, bỏ mặc Vũ Hoàng Minh quỳ trên sàn nhà.