RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3567

Nhưng là thành viên của hệ thống, phải biết huy hiệu này có nghĩa là gì!

Tổng tư lệnh bốn chiến khu lớn, nắm trong tay sức mạnh một triệu quân.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Bất kể là ai, tất cả đều bởi sự xuất hiện của ông lão này mà ngơ ngác ngay tại chỗ.

Ngay cả những người nhà họ Kiều không biết thân phận của những người này cũng cảm thấy bầu không khí thật nặng nề đến nỗi không nói nổi một lời.

Kim Tuyết Mai khẽ cau mày, cô nhận ra ông lão này là ai.

Tại trang viên nhà họ Đặng, ông lão này đã suýt chút nữa bắt Cao Phong đi.

Người ta gọi ông là thống đốc, những người khác gọi ông là ông Trần, địa vị của ông khá cao.

“Ông Trần!”

Hàng chục nhân vật lớn ở thành phố Hà Nội đều cung kính chào.

Ông Trần chậm rãi gật đầu rồi bước tới.

Vô số người nhìn ông Trần một cách cung kính.

Ông ấy là thống đốc!

Bốn chiến khu lớn, hàng triệu binh lính, đều theo lời ông mà làm theo.

Chống lại mệnh lệnh của thống đốc đang nắm giữ một triệu binh lính, thân phận như vậy đáng sợ đến mức nào?

Tất cả mọi người đều muốn vỡ vụn, nhưng không sao nghĩ ra được tại sao một người có thân phận thần thánh như vậy lại đến thành phố Hà Nội này.

Ông Trần không nói một lời nào, mặt không chút biểu cảm, tay chống nạng đi về phía mọi người bằng những bước chân vội vàng.

“Đội trưởng Lâm, ông ta là ai vậy?”

Người phụ nữ họ Kiều trầm giọng hỏi.

“Thống đốc…ông ta là thống đốc! Tổng tư lệnh bốn chiến khu!”

“Ở Việt Nam này chỉ có một số ít người có thể áp chế ông ấy.”

Đội trưởng Lâm thực sự kinh hãi, nói xong vội vàng đứng dậy cúi đầu im lặng.

Tất cả mọi người nhà họ Kiều đều rất sững sờ sau khi biết được danh tính của ông Trần.

Tuy nhiên, sau sự kinh ngạc là một loạt suy nghĩ khác xuất hiện.

Không nói tới việc Cao Phong đã bị bắt đi, cho dù anh có ở đây, có dám thách thức ông Trần hay không?

Bây giờ cấp dưới của Cao Phong đã giết người ở nơi công cộng, ông Trần nhất định sẽ trừng phạt đám người Kim Tuyết Mai!

Những người nhà họ Kiều càng nghĩ càng thấy vui.

Lúc này, Kim Tuyết Mai vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh nhìn ông Trần.

Cô biết rằng Cao Phong đã bị ông Trần này bắt đi.

Vì thế cô chắc chắn không có một chút nhiệt tình nào với ông Trần.

Bất kể ông Trần có công bằng xét xử hay không, đối với Kim Tuyết Mai, ông Trần đã phá hỏng mọi thứ của cô và Cao Phong.

“Ông Trần! Ngài thống đốc, ngài phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!”

“Em trai tôi và cháu tôi chết oan!”

“Hai đứa nó vừa chửi thề một câu vì tức giận liền bị giết chết!”

Chị cả của Kiều Thu Vân khóc lóc và lao thẳng đến trước mặt Ông Trần.

“Làm gì vậy?”

Lâm Thừa Khải khẽ cau mày, lập tức muốn tiến lên.

Tuy nhiên, ông Trần khẽ vẫy tay ra hiệu Lâm Thừa Khải cứ để yên.

“Cô là ai?” Ông Trần nhẹ giọng hỏi.

“Ông Trần, chúng tôi là người thân của Kiều Thu Vân, trong lúc đến gặp người thân mà hai người đã bị giết chết rồi”

“Chúng tôi khổ quá!” Chị cả của Kiều Thu Vân quỳ trên mặt đất, không ngừng khóc.

Kiều Thu Vân và những người khác tự nhiên không ngừng tức giận.

Nhưng Kim Tuyết Mai không nói, vẻ mặt vẫn bình thản như vậy.

Trong lòng cô tin rằng Việt Nam mà Cao Phong yêu thích sẽ không bao giờ khiến cô thất vọng.

Thấy vậy, đội trưởng Lâm liền lấy hết can đảm đứng ra kể lại sự việc, không dám giấu giếm chuyện riêng tư.

Bình luận

Truyện đang đọc