Chương 2216
Mà trong lòng Dương Đông Huy là một mảng xám ngắt.
Nếu như đứng đúng phía, vậy thì đúng là lên như diều gặp gió.
Nhưng nếu như đứng sai phái, vậy thứ đợi anh ta sẽ là cảnh ngộ muôn đời không trở lại được.
Hiện giờ, bọn họ đã lật lên tất cả các quân bài rồi nhưng chẳng thu được chút hiệu quả nào, rõ ràng là đã mất đi ưu thế.
Từ đầu đến cuối Phạm An Quốc chẳng hề lộ diện, ông ta chỉ ở phía sau chỉ huy từ xa. Cho nên về căn bản là ông ta sẽ không bị bất cứ ảnh hưởng gì.
Nhưng Dương Đông Huy thì khác. Anh ta hoàn toàn thể hiện ra được ăn cả ngã về không với Cao Phong. Thậm chí anh ta còn ngang nhiên bôi nhọ Cao Phong.
Trong tình hình này, Cao Phong còn có thể tha cho anh ta sao?
Cho nên lúc này, Dương Đông Huy thật sự đã hoảng loạn rồi.
Tiếp theo đó vội vàng liên lạc với thư ký, bắt đầu tiến hành kế hoạch của anh ta.
Có thể ngồi đến vị trí này thì Dương Đông Huy chắc chắn không phải là một thằng ngốc. Cho nên anh ta vẫn còn để lại đường lui cho bản thân.
Lúc này, ở nhà họ Phạm.
“Xong rồi! Kế hoạch của chúng ta đi tong rồi!” Tài xế của Phạm An Quốc mang theo vẻ mặt u ám, nói.
Sắc mặt của Phạm An Quốc cũng giống như vậy, có hơi khó coi.
Ông ta không ngờ lần này, chuyện hỗn loạn lớn đến như vậy mà lại bị Cao Phong nhẹ nhàng áp chế bằng hai ba câu nói.
Nhìn vào trong tivi, phong thái tự tin và hút người đó của Cao Phong, Phạm An Quốc cũng ngẩn người.
Lẽ nào, ông ta đối đầu với anh thật sự là sai lầm sao?
Phạm An Quốc không nén được tự hỏi trong lòng.
Đây cũng là lần đầu tiên trong lòng ông ta xuất hiện cảm thấy thấp thỏm.
Dáng vẻ mạnh mẽ, ra tay độc đoán, dứt khoát của Cao Phong khiến Phạm An Quốc không thể không khen ngợi một câu tài trí.
“Tuấn Minh, cậu nói xem, chúng ta có cần tiếp tục đi tiếp nữa không?” Phạm An Quốc đột nhiên ngẩng đầu, hỏi tài xế.
Câu hỏi này hoàn toàn là do ông ta nêu ra trong vô thức.
Người tài xế tên Tuấn Minh sũng người, sau đó cắn răng nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy hiện giờ chúng ta đã không còn cách nào có thể quay lại được nữa rồi…”
“Không còn cách nào quay lại được nữa sao…” Phạm An Quốc lẩm bẩm một mình, trong lòng ông ta cũng cảm thấy có hơi bất lực.
Có vài con đường một khi đã đi rồi thì thật sự không còn đường quay đầu nữa.
Chính là nói đến bọn họ hiện giờ, quan hệ với Cao phong đã hoàn toàn rơi vào thế bế tắc rồi.
Ngoại trừ một bên cúi đầu thì mới có thể hóa giải bớt một chút.
Nhưng trong tình hình này, ai sẽ cúi đầu với đối phương đây?
Nhà họ Phạm là có danh tiếng hiển hách ở Thủ đô, là một trong những đại biểu cho thế lực đứng đầu ở Thủ đô. Sao bọn họ có thể cúi đầu trước một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi đầu được.
Mà Cao Phong lại là một người có tính cách kiêu ngạo. Lúc ban đầu, anh chưa có quyền thế gì ở Thủ đô mà còn không cúi đầu trước nhà họ Phạm, huống hồ là hiện giờ anh đã nắm trong tay ba dòng họ nhỏ, còn có Khu phố thương mại Kiên Thành, ngoài ra còn thêm sự trợ giúp của Tập đoàn Hà Đô…
Nhiều thế lực như vậy gộp lại, hiện giờ Cao Phong càng sẽ không cúi đầu trước nhà họ Phạm.
Giữa hai bên chắc chắn phải chia nhau phụ trách thì mới có thể ngừng lại được.
“Nếu đã không còn đường để quay đầy, vậy thì tiếp tục đi thẳng về phía trước thôi.” Phạm An Quốc chậm rãi châm một điếu thuốc, rít một hơi, nói: “Không sao. Chuyện của Khu phố thương mại Kiên Thành này vốn dĩ chỉ là một mồi dẫn lửa mà thôi.”
“Tôi không hề hy vọng việc gây rối ở đây có thể mang đến đả kích gì lớn cho cậu ta.”
“Các ngành quản lý có liên quan mà tôi sắp xếp mới mang đến cho cậu ta những thương tổn mang tính hủy diệt, tính chí mạng.”
Nói đến đây, trong mắt Phạm An Quốc lóe lên một tia lạnh băng.
Sự can thiệp của các ngành quản lý có liên quan thì không thể giải quyết chỉ bằng một hai câu nói của Cao Phong được.
Đến lúc đó, có để Cao Phong nói hay không thì còn phải xem.
“Đúng. Giải quyết những chuyện này không tính là khó khăn, vốn cũng không hy vọng vào chuyện này.”
“Việc gặp gỡ với những thương nhân trước đây chẳng qua chỉ là tạp thêm sức ép cho Cao Vũ mà thôi, chỉ cần tùy tiện nói vài câu là có thể giải thích rõ ràng.