Chương 1160
Trình Điểu Phong lắc đầu, không biết là thở dài vì Cao Phong hay thở dài vì bát sứ này.
Thấy biếu cảm đó của Trình Điếu Phong, trái tỉm của nhiều người đều chủng xuống.
Chỉ có Dương Tuấn Minh là trong lòng càng thêm kích động.
Cuối cùng Cao Vũ cùng bị bẽ mặt rồi? Than hết một hơi, Trình Điểu Phong đặt dụng cụ trong tay xuống, đấy bát sứ qua một bên.
Ông ta cũng giống như Cao Phong và những người khác vậy, gấp gáp hỏi bản thân kết quả giám định.
Nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc là Cao Phong rất bình tĩnh, không nóng nảy không vội vã chút nào.
Thậm chí là khiến người ta cảm thấy anh chẳng để tâm đến kết quả này chút nào cả.
“Thây Phong, cái bát sứ này có phải đồ dởm hay không?”
Trái lại là Dương Tuấn Minh không nhịn được, trực tiếp đứng lên hỏi.
Những người khác cũng ngước mắt nhìn Trình Điểu Phong.
Trình Điếểu Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không phải đồ dởm””
“Cái gì?”
Dương Tuấn Minh hô lên một tiếng, trừng to mắt nhìn về phía cái bát sứ kia.
Những người khác cũng thâm kinh ngạc.
Không phải đồ dởm, chẳng lẽ là đồ thật? Ông Tống kích động, đột nhiên đứng lên, nước mắt sắp tuôn ra đầy mặt.
Trình Điểu Phong nhìn hết biểu cảm của mọi người, sau đó liếc nhìn Cao Phong.
So sánh biểu hiện của mọi người ở đây với vẻ lạnh nhạt của Cao Phong thì đây không phải là một loại tâm trạng.
“Đúng là thứ này không phải đồ dởm, bởi vì chỉ có đồ cổ mới có tư cách bị nói là đồ dởm.”
“Mà cái bát sứ này chính là một món đồ từ thời cận đại, đến cả tư cách làm đồ dởm cũng không có ”
Trình Điểu Phong hít một hơi tuyên bố, sau đó nói thêm câu nữa.
Vừa dứt lời, tiếng kinh hô trong phòng lập tức biến mất, vẻ mặt của đa số mọi người ngay lúc này là cứng đờ.
“Chuyện này…
Ha ha hai”
Dương Tuấn Minh vốn đang sững sờ, sau đó thì cất tiếng cười to.
Vật này thậm chí không xứng để được gọi là đồ dởm, Cao Vũ đã chọn một món đồ kỷ lạ vô cùng.
“Sáu mươi tỷ? Mua một món đồ hiện đại? Ha ha ha!”
“Quả nhiên là phế phẩm, ha ha ha…”
Dương Tuấn Minh không ngừng cười to, cười đến mức hai mắt cũng chảy nước mắt.
Lúc này, anh rốt cục có thể mở mày mở mặt một thanh! Nam Phương Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng, cô biết chuyện này sẽ có kết quả như vậy.
Phía trên bát sứ nọ có quá nhiều yếu tố hiện đại.
Rốt cuộc là Cao Phong thật sự không nhận ra hay là giả vờ không thấy đây? “Ông Tống, dựa theo quy định của hiệp hội đồ cố của chúng ta, ông đã liên tục đưa ra hàng dỏm trong suốt ba năm…”
“Sau này, ông sẽ không còn tư cách tham gia hiệp hội đồ cổ, cho nên tôi đến đây để báo với ông một tiếng.”
Lúc này, cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đột nhiên bước lên hai bước, sắc mặt bình thản nói với ông cụ Tống.
Rất nhiều người cũng đang cười nhạo.
Không nhắc đến việc hai năm trước ông Tống đưa ra một món đồ dởm.
Lần này, ông ta lại đưa ra một món đồ rác rưởi không bằng cả đồ dởm, đây không phải là một cái tát vào bộ mặt của hiệp hội đồ cổ hay sao? Trái tim của ông Tống hơi nặng nê.
Chỉ đưa ra đồ dởm trong ba năm, ông căn bản đã làm mất hết mặt mũi của dòng họ mình! Sau này, mỗi khi người bên ngoài nhắc về nhà của ông ta thì sẽ nói bảo vật gia truyên đời đời kiếp kiếp của nhà bọn họ không bằng cả rác rưởi.
Trình Thanh Cẩn nhìn Cao Phong, trong lòng lại sinh ra vài phần thưởng thức.
Lúc này, đám người không biết gì ở hội trường đang chế giễu, còn có lời giêu cợt không thèm che giấu chút nào của Dương Tuấn Minh đang ập đến trên người Cao Phong như những cơn sóng biển.
Nhưng biểu cảm Cao Phong vẫn không hề thay đổi như cũ.
Dường như tất cả mọi thứ bên ngoài không thể nào đều không hê ảnh hưởng gì đến anh.
Ý chí vững vàng như vậy quả thật không phải là thứ mà người bình thường có được.
“Sau này chắc chắn người này sẽ làm được việc lớn!”