RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2946

Hôm qua liên tục chiến đấu, còn phải một mình đấu với hơn mười người, cộng thêm áp lực trong lòng làm cho Cao Phong thật sự rất mệt mỏi.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, lúc này trạng thái tinh thần của Cao Phong đã trở lại bình thường.

Nhìn nắng ấm ngoài cửa sổ, trong lòng Cao Phong trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

“Phù!”

Cao Phong thở phào một hơi, từ trên giường nhảy xuống, tỉnh táo vô cùng.

Duỗi lưng một cái, khớp toàn thân kêu lên “răng rắc”, âm thanh giòn giã như là đổ đậu xuống ống tre.

Thật thoải mái!

“Cậu Kình Thiên, cậu tỉnh rồi sao?”

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền tới giọng nói rụt rè của một cô gái.

“Vào đi.” Cao Phong sửng sốt một chút, sau đó phất tay áo nói.

“Được rồi, cậu Kình Thiên.”

Ngoài cửa lại truyền tới tiếng nói, sau đó một cô gái đi vào.

Cô gái này mặc quần áo người làm của nhà họ Cao, trong tay đang bưng chậu rửa mặt, bên cạnh treo khăn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta hơi kích động.

Cô ta khoảng chừng ba mươi tuổi, vẻ bề ngoài không quá xinh đẹp nhưng cũng có nét riêng.

“Chị Lan?” Cao Phong thấy thế thì sững sờ, hơi kinh ngạc kêu lên một tiếng.

“Cậu Kình Thiên, cậu đừng gọi Như Lan như vậy, Như Lan chỉ là người làm thôi…”

Như Lan có chút ngượng ngùng phất tay, sau đó liền chuẩn bị hầu hạ Cao Phong rửa mặt.

Cao Phong nhịn không được bật cười.

Như Lan vẫn luôn chăm sóc Cao Phong.

Cao Phong vẫn còn nhớ rõ, hình như vào lúc anh khoảng mười hai mười ba tuổi, Như Lan đã đến để phụ trách chăm sóc đời sống hàng ngày cho Cao Phong.

Mãi cho đến khi Cao Phong rời khỏi nhà họ Cao, đều là cô ta chăm sóc cho anh.

Vô cùng tận tâm, chưa bao giờ oán giận anh nửa lời.

Cho nên đối với Như Lan, đương nhiên Cao Phong không hề ghét bỏ.

“Không sao đâu, Chị Lan, để tôi tự làm cho.”

Cao Phong cười nhạt một tiếng, sau đó nhận lấy chậu rửa mặt tự mình rửa mặt.

Như Lan có chút bất đắc dĩ, cô là người làm thoải mái nhất trong nhà. Trước giờ Cao Phong rất tự lập, xưa nay không hề làm phiền cô ta.

“Mấy năm nay chị vẫn khỏe chứ?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.

“Cũng tốt lắm. Sau khi cậu Kình Thiên đi rồi thì tôi ra bếp sau phụ việc, không hầu hạ ai trong nhà nữa.”

“Đêm qua, sau khi ông Quân nói với tôi sau này hãy tiếp tục chăm sóc cậu, Như Lan rất vui.” Như Lan nói một câu thật lòng.

“Được.” Cao Phong cũng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc trước khi anh bị ép rời khỏi nhà họ Cao, thật ra cũng không có mấy ai thật lòng giúp đỡ anh.

Nhưng Cao Phong cũng không oán trách gì.

Rốt cuộc thì bọn Như Lan cũng chỉ là những người làm trong nhà, cho dù muốn làm gì cũng là có lòng mà không có lực.

“Chị Lan cũng không còn trẻ nữa, nếu gặp được người mình thích thì có thể nói với ông Quân.”

“Chị đã cố gắng rất nhiều vì nhà họ Cao. Chắc chắn nhà họ Cao chúng tôi sẽ giúp đỡ chị trên phương diện này.” Cao Phong hứa.

Như Lan sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói: “Cậu Kình Thiên, Như Lan cảm thấy ở nhà họ Cao thôi đã tốt lắm rồi, tạm thời không có ý khác.”

Cao Phong nhẹ gật đầu không nói gì thêm, rửa mặt xong thì thay quần áo sạch rồi đi ra ngoài cửa.

Như Lan vội vàng đi vào trong, tỉ mỉ quét dọn.

Cao Phong đi ra ngoài cửa, bên ngoài là mặt trời chói chang, thời tiết sáng sủa.

Trải qua một trận mưa lớn vào tối hôm qua, bầu trời như đã được gột rửa sạch sẽ.

Cho nên bầu trời lúc này xanh thẳm vô cùng.

Trời xanh thăm thẳm, ánh nắng tươi sáng.

Làm cho tâm trạng của con người trở nên rất tốt.

Cao Phong hít sâu một hơi, toàn thân thoải mái, tinh thần sáng sủa.

Được nước mưa gột rửa, mùi máu tươi ở trên đảo trung tâm nhà họ Cao hầu như cũng đã biến mất, không còn dấu vết.

Bình luận

Truyện đang đọc