RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2719

“Cao Phong tôi chỉ cần vung tay liền có biết bao nhiêu phụ nữ chủ động trèo lên giường của tôi, tôi còn cần phải nhớ thương đến cô ta sao?”

Cao Phong bị Liễu Tông Trạch túm lấy cổ áo, bất lực nói.

Ánh mắt của Liễu Tông Trạch sáng lên, nhưng đôi tay đang túm lấy Cao Phong vẫn như cũ không buông ra.

Mà Cao Mỹ Lệ ở đằng sau lúc này trái tim đang đập thình thịch.

Thứ duy nhất mà cô ta có thể dựa vào lúc này, chính là tình cảm của Liễu Tông Trạch cùng với tín nhiệm của anh ta đối với Cao Mỹ Lệ.

Có điều, cô cũng không vội vàng giải thích, như vậy chỉ khiến cô ta càng lộ vẻ chột dạ.

“Cô ta là gián điệp, cô ta tiếp cận cậu là vì có mục đích cả đấy!” Cao Phong lại nói một câu.

Liễu Tông Trạch lạnh giọng hừ một tiếng, đấm về phía Cao Phong.

Anh ta đã nhìn rõ được sự thật, làm sao có thể tin bất cứ một lời nào của Cao Phong nữa?

“Tôi chỉ tin vào mắt của chính mình.”

“Anh làm chuyện đó với người phụ nữ của tôi, còn muốn đổ oan cho cô ấy, muốn tiếp tục để tôi bán mạng cho anh sao?”

“Nói cách khác, cho dù cô ấy thật sự là nội gián, thì anh có thể tùy tiện làm chuyện đó với cô ấy sao?”

“Cao Phong, anh không ần nói cái gì nữa cả, tôi hiện tại đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi. Anh chính súc sinh mặt người dạ thú, là kẻ đạo đức giả, anh chính là đồ rác rưởi!”

Ánh mắt của Liễu Tông Trạch lại một lần nữa giăng đầy tơ máu đỏ hồng, sau đó liền đấm đá Cao Phong một trận.

“Đánh trả đi chứ! Phế vật! Bởi vì chột dạ nên không dám đánh trả lại sao?”

“Không phải anh có địa vị cao sao, không phải anh có sức chiến đấu mạnh sao, đánh trả đi chứ!” Liễu Tông Trạch vừa đánh vừa điên cuồng mắng chửi.

Từ đầu đến cuốn Cao Phong cũng không hề đánh trả lại.

Im lặng chịu đựng tất cả những chuyện này.

Phế vật cũng được, chột dạ cũng được, trái tim của anh bây giờ đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.

Anh đã nói ra sự thật, nói ra rằng Cao Mỹ Lệ là nội gián, nhưng Liễu Tông Trạch vẫn không hề tin tưởng anh.

Thậm chí, ngay cả nói chuyện cũng không cho anh tiếp tục nói nữa.

Anh cũng đành chịu không biết làm thế nào.

“Đánh trả đi! Đánh trả đi chứ!”

Liễu Tông Trạch lại rơi vào trạng thái bùng nổ mới, không ngừng đấm đá Cao Phong.

“Con mẹ nó! Tôi bảo cậu tránh ra có nghe thấy không hả?”

“Tránh ra! Mẹ kiếp!”

Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng gầm lên đầy giận dữ, cho dù cách một tấm cửa phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Nghe thấy giọng nói này, Cao Mỹ Lệ đầu tiên cảm thấy sửng sốt, sau đó vội vàng đi sang bên cạnh đứng, trên mặt lại một lần nữa mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Anh Long, anh không thể đi vào, cậu Tông Trạch đang xử lý sự tình ở bên trong.”

Những tên bảo vệ ngoài cửa đều ngăn Long Tuấn Hạo lại, hoàn toàn không để anh ta đi vào.

“Xử lý sự tình cái quái gì, mau tránh ra cho ông.”

Long Tuấn Hạo mang theo năm sáu người đi theo sau, đạp về phía trước.

Mười mấy tên bảo vệ đều hoàn toàn không dám đánh trả lại, nhưng vẫn cứ đứng im ở đó không động đậy.

Dù sao, bọn họ cũng đều đi theo ăn cơm của Liễu Tông Trạch, chắc chắn phải lấy chỉ thị của Liễu Tông Trạch làm chuẩn.

“Con mẹ nhà nó!”

Long Tuấn Hạo xoa xoa cái đầu trọc của mình, sau đó đột nhiên rút ra một khẩu súng lục, đóng chốt an toàn lại, bắn một phát về phía hành lang.

Một tiếng chấn động vang dội nổ bên tai mười mấy tên bảo vệ, chấn động đến mức lỗ tai cũng cảm thấy đau.

Trần nhà phía trên hành lang ngay tại chỗ bị bắn thủng xuất hiện một lỗ đen.

Cả hành lang trong nháy mắt trở nên im lặng vô cùng.

Long Tuấn Hạo trừng lớn mắt, trong đôi mắt hổ ngập tràn nguy hiểm, nhấc cao khẩu súng trong tay, phẫn nộ mắng: “Bây giờ, ngay lập tức tránh ra cho ông!”

“Nếu không lần tiếp theo ông bảo đảm sẽ bắn vào ót mấy người!”

Bình luận

Truyện đang đọc