RỂ QUÝ RỂ HIỀN

“Chúng tôi ở đây sẽ sống không được đâu! Khối tập đoàn Phong Hạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng tôi!”

Người trung niên mang theo vô số người, lớn tiếng cầu xin Jack.

Tuy nhiên, Jack thậm chí không quan tâm đến việc dừng lại nói chuyện với họ, chỉ bỏ đi thẳng về phía trước.

“Tôi nghe nói rằng khi Hoa Kỳ đàm phán với các người, các người đã yêu cầu tiền và rất nhiều thứ khác. Gài Hoa Kỳ rất nhiều? Không thành vấn đề, những vật tư đó đều sẽ gửi cho anh.”

Phụ tá của Jack hừ lạnh một tiếng nói: “Nhưng nếu các người dám đi theo chúng tôi, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức giết các người.”

Vừa nói xong, người trung niên và những người khác lập tức dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Ha ha, một lũ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Bây giờ người không còn nữa, những chuyện này sẽ ra sao đây?”

Cao Phong hơi híp mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười làm người ta sợ hãi.

“Anh Phong, tôi hiểu ý anh. Anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá đắt!”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, xoa tay nói.

Rất nhanh, Jack trực tiếp quay đầu trở về.

Mà người trong nhóm lính đánh thuê kia rất muốn đi cùng, nhưng tên phụ tá kia đã lên tiếng, bọn họ thật sự không dám đi cùng mà!

Chỉ trong một lát, Jack đã dẫn toàn bộ người rời đi, chỉ còn sót lại hơn mười nghìn tên lính đánh thuê thôi.

Chuyện này, chuyện này…

Trong chớp mắt, tất cả lính đánh thuê trong nhóm đều sợ mất mật. Thậm chí bọn họ đã dự đoán được kết cục tiếp theo của mình. Bọn họ bây giờ, phải đi con đường nào đây? Thị trấn vốn đang sống cũng thuộc về Tây Vực. Mà bây giờ, bọn họ đã hoàn toàn đắc tội thủ lĩnh Tây Vực – Cao Phong. Vậy vùng đất ở Tây Vực này còn có chỗ cho bọn họ sống sao?

Nghĩ tới đây, đám người đều chậm rãi quay đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Cao Phong.

“Các người có tốt không, tôi nghĩ, có lẽ chúng ta cần tìm hiểu lại nhau một chút.”

Trên mặt Cao Phong mang theo chút nghiền ngẫm, trong tay vuốt vuốt một cây súng lục nhỏ.

“Phong, anh Phong, chúng tôi, chúng tôi chỉ là đùa với anh mà thôi. Chuyện này, đây đều là hiểu lầm.”

Một tên thanh niên trong đó, lúc này miễn cưỡng trưng ra một khuôn mặt tươi cười, nói với Cao Phong.

“Hiểu lầm? Vừa đúng lúc, tôi cũng có một hiểu lầm, muốn để các người nhìn thử.”

Cao phong một bên nói, một bên chậm rãi giơ cánh tay lên.

“Phốc!”

Mấy trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, từng người không nói một lời, lúc này bắt đầu chuẩn bị động thủ.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Nhóm lính đánh thuê rải rác lúc này chấn động trong lòng.

“Bày trận tiễn các người đi một đoạn.”

Cao Phong cười lạnh, sau đó lập tức muốn hạ lệnh.

“Chạy! Chạy mau!”

Rất nhiều người theo bản năng lui lại phía sau. Đối mặt mấy trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, bọn họ hầu như không dậy nổi một chút ý chí chiến đấu.

Nếu như bọn người Jack còn ở đây, bọn họ “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” tất nhiên không sợ.

Nhưng lúc này, chỉ mấy người bọn họ, sợ là còn không đủ cho binh sĩ Phong Hạo nhét kẽ răng nữa!

“Ai dám chạy, tôi đuổi đến các người, để các người sống không bằng chết!”

Nhưng mà, tiếp đó Cao Phong phun ra một câu, trong nháy mắt bọn họ đều sửng sốt. Bọn họ, thật đúng là không dám hoài nghi thủ đoạn của khối tập đoàn Đế Phong.

Trước đây ở Tây Vực này có một lũ cướp có đến gần sáu trăm nghìn người! Mà bây giờ, đã bị Cao phong chém giết gần một nửa, những người còn lại cũng không biết tung tích.

Bọn họ chỉ có hơn mười nghìn người, tính là cái gì chứ? Coi như Cao Phong để bọn họ trốn được, nhưng bọn họ có thể chạy đến đâu đây?

Vốn dĩ còn muốn gia nhập quân đội Hoa Kỳ, nhưng mà bây giờ Hoa Kỳ đã không còn trông cậy vào được rồi!

Vậy lũ dân đen như bọn họ, ngay cả giấy chứng minh còn không có thì còn có thể chạy đến đâu được chứ? Vì vậy, bọn họ do dự mãi, vẫn không dám chạy tiếp.

“Anh Phong, chúng tôi sai rồi!”

“Anh Phong!”

Bình luận

Truyện đang đọc