RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2842

Bây giờ Cao Phong lại đích thân tới nhà họ Cao một lần nữa, ai có thể không sợ hãi, ai có thể không e ngại?

Một người dọa lui ngàn người!

Ngoại trừ những binh sĩ họ Cao, mọi người còn lại đều hoảng hốt vội vã chạy loạn nhằm trốn thoát.

Tiếng pháo bùm bùm vào trong tai mọi người lúc này giống như là từng đợt tiếng súng, càng khiến bọn họ sợ đến nỗi ước gì có thể mọc ra tám cái chân mà chạy.

“Chạy cái gì mà chạy! Lập tức kéo đống vũ khí mạnh qua đây!”

“Trong mười giây, bắn máy bay trực thăng của anh ta xuống cho tôi!”

Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, cứ như vậy không trốn không né mà đứng tại chỗ, chỉ vào Cao Phong trên không trung lớn tiếng chửi rủa.

Cao Phong ngồi ở cửa khoang cửa máy bay, trong tay cầm vũ khí mạnh.

Anh cực kỳ muốn giơ súng chĩa ra ngoài cửa, bắn chết Cao Anh Hạo.

Nhưng mối thù kia rời khỏi trái tim anh.

Trước mắt lại xuất hiện một lần nữa, cảnh ông cụ Cao bị Cao Anh Hạo ép uống thuốc độc.

Cao Phong nhịn không được mà run rẩy tay một hồi, mạnh mẽ kiềm nén lửa giận của chính mình.

Nhịn, nhịn những thứ mà người thường không thể nhịn.

Tự tay báo thù mới càng thống khoái.

“Cao Kình Thiên, bất kể mày là người hay là quỷ, nếu mày đã dám đến hải phận của nhà họ Cao!”

“Vậy thì ngày hôm nay, ông đây sẽ khiến cho mày có đến mà không thể trở về!”

Cao Anh Hạo thấy Cao Phong không nổ súng bắn mình, ở phía dưới càng được nước lấn tới.

“Bùm!”

Bỗng nhiên, một tiếng xé gió cực lớn vang lên.

Không chờ Cao Anh Hạo phản ứng kịp, một viên đạn nóng bỏng đã nổ tung trên bầu trời đảo nhà họ Cao.

Không trung nổ tung, một đám mây lớn hình nấm nháy mắt bay lên.

Tiếng vang to kia giống như là tia chớp đánh từ trên trời xanh xuống khiến người khác đau nhức cả tai.

Đảo nhà họ Cao đang bắn pháo, lúc này hoàn toàn bị tiếng đạn pháo kia lấn át.

“Cậu Anh Hạo, trước tiên lui ra sau đã! Trước tiên lui ra sau đã!”

Một gã binh sĩ họ Cao bỗng nhiên tiến lên, che cho Cao Anh Hạo, sau đó liền chạy nhanh hướng ra sau.

“Ông đây không chạy, ông đây còn muốn nhìn xem Cao Kình Thiên đó có dám giết ông đây không?”

Cao Anh Hạo mượn ba phần men rượu, chỉ vào bầu trời điên cuồng mắng.

Nhưng, những lời này vừa mới mắng xong, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua hải phận ở xa xa, lời nói tiếp theo trong nháy mắt dừng lại, sau đó nghẹn nghẹn nuốt xuống.

Anh ta đã nhìn thấy gì?

Vô số xuống máy, hơn mấy chục thuyền chiến đang gia tăng hết tốc lực tiến về phía trước, theo gió vượt sóng hướng về phía đảo này.

“Cậu Anh Hạo, Cao Kình Thiên điều đồng toàn quân, chúng ta nhanh chóng đi lấy vũ khí mạnh đi!” Binh sĩ nhà họ Cao hô lên một tiếng nữa.

Lần này Cao Anh Hạo đã bị thuyết phục, không nói hai lời lập tức xoay người chạy, sắc mặt trắng bệch.

Vào thời điểm này, nói không sợ, vậy thì tuyệt đối là lừa người!

Thuyền siêu cấp có thể bắn đạn pháo, uy lực có thể vĩ đại đến như thế nào?

Sợ rằng riêng đảo lớn này cũng không chịu được hai đợt pháo đâu!

Cao Phong đang ở không trung, nhìn mọi người ở phía dưới không ngừng chạy trốn, trong lòng rất cảm khái.

Hiện tại anh không có chút lo lắng nào, cũng không có sốt ruột.

Nợ phải từ từ tính.

Có Diệp Thiên Long giúp đỡ, ngày hôm nay, anh có đủ thời gian để tính sổ với Cao Anh Hạo cho thật tốt.

“Hưởng thụ cho tốt cảm giác sợ hãi này đi!.”

“Tôi sẽ để sự sợ hãi này của các người kéo dài vô tận.” Miệng Cao Phong hơi nhếch lên, ngón tay nhắm thẳng lên bầu trời.

“Gọi anh Phong, lão Lâm Quân có chuyện muốn nói với anh!”

Bỗng nhiên, bộ đàm bên cạnh vang lên.

“Chú Lâm Quân, chủ nói đi.” Cao Phong cầm lấy bộ đàm, đè nút nói.

Bình luận

Truyện đang đọc