Chương 3403
Súng ống đột nhiên thiếu mất nhiều như vậy, chắc chắn Diệp Thiên Long không thể có cách báo cáo kết quả công tác được.
Diệp Thiên Long do dự im lặng mấy giây rồi nói: “Đẩy trách nhiệm trong chuyện này cho nhà họ Đặng đi. Cứ nói là trước đó khi chiến đấu với nhà họ Đặng, bọn họ phản kháng lại nên súng ống đã bị phá hỏng hết rồi. Đạn chớp gì đó cũng bị phá hỏng cả.” Diệp Thiên Long hút một hơi thuốc lá, trực tiếp phủi sạch sẽ trách nhiệm trong vấn đề này.
“Ơ, như vậy có được không ạ?” Trọng Dương Bình nghe vậy hơi ngạc nhiên.
“Sao lại không được chứ? Bây giờ nhà họ Đặng chết hết rồi thì làm sao đối chứng được, bọn họ là bao cát thích hợp nhất rồi. Quan trọng nhất chính là…”
Diệp Thiên Long nói tới đây thì hơi dừng lại một chút.
“Quan trọng nhất chính là, bây giờ ông Trần có chuyện cần có sự hỗ trợ của Cao Phong. Cho nên cho dù ông ta có biết chuyện này cũng nhắm một mắt mở một mắt thôi.” Diệp Thiên Long nói tới đây, giọng điệu vô cùng tự tin.
Chỉ là một trăm bộ súng thôi mà.
Nghiêm túc đem ra so sánh với lính đánh thuê ở vùng biên giới thì không đáng kể chút nào.
Chỉ cần Cao Phong đồng ý chuyện đó thì ông Trần tuyệt đối sẽ cung cấp cho Cao Phong tất cả những thứ cần có để thực hiện.
Đừng nói là ăn cướp một trăm bộ súng, cho dù Cao Phong tới hỏi ông Trần lấy một trăm bộ súng, có lẽ cũng không phải vấn đề gì quá khó đâu.
Đây là đã tìm được chỗ dựa lưng rất tốt.
Cho nên sau khi Cao Phong nói chuyện này với Diệp Thiên Long thì Diệp Thiên Long cũng không quá mức phản đối gay gắt.
Cao Phong muốn được sống yên ổn mỗi ngày ở Việt Nam vậy thì nhất định phải tìm được một người chống lưng thật tốt, cứ như vậy thì rất nhiều chuyện cần xử lý cũng sẽ giải quyết xong một cách dễ dàng.
“Ngài nói như vậy thì tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức đi làm ngay.” Trọng Dương Bình gật đầu.
Diệp Thiên Long vừa hút thuốc vừa suy nghĩ một vài chuyện.
Nếu như Cao Phong thật sự phải tới biên giới thì ông ta cũng không thể không làm gì hết được.
Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, trên biệt thự ở tầng cao nhất.
“Ôi, thật vậy sao? Chồng à, anh thực sự quá tuyệt vời!” Bên trong biệt thự, Kim Tuyết Mai hò reo một tiếng thật lớn, sau đó hôn lên mặt Cao Phong một cái.
Vừa rồi Cao Phong đã kể lại đầu đuôi câu chuyện của Cao Mỹ Lệ cho Kim Tuyết Mai nghe một lượt, không sót một chữ nào.
Kim Tuyết Mai là một cô gái, khả năng suy xét mọi việc tất nhiên vô cùng cảm tính.
Đối với cô mà nói, có thể cho Cao Mỹ Lệ một cơ hội nữa, để Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ bắt đầu lại một lần nữa tuyệt đối là một kết quả thích hợp nhất rồi.
“Chủ yếu là bởi vì Cao Mỹ Lệ quả thật chưa phạm phải tội lỗi nào quá mức tày trời, cho nên có thể tha thứ được.” Cao Phong cười nhẹ, bưng chén trà lên uống một ngụm.
“Đúng vậy đúng vậy, như thế có lẽ Tông Trạch sẽ vô cùng vui mừng. Thứ gọi là tình cảm này, vốn không phải là đồ vật có thể nhìn thấy được nhưng lại cứ khiến người khác không cách nào dứt bỏ nổi.” Kim Tuyết Mai gật đầu, giọng điệu vô cùng xúc động.
“Ừ, đây chính là kết quả tốt nhất, có thể giúp hai người Liễu Tông Trạch đi tới được kết cục tốt đẹp hôm nay, anh cũng vô cùng vui mừng.” Cao Phong nói tới đây thì dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Những vấn đề ở bên thành phố Hà Nội này trên cơ bản đã được xử lý ổn thỏa rồi. Sắp tới anh còn phải đến thành phố Đà Nẵng một chuyến, em có muốn đi cùng không?”
Kim Tuyết Mai suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Tuy cô không muốn bôn ba nhiều, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Cao Phong muốn cô đi cùng anh tới đó. Hơn nữa, là người phụ nữ của Cao Phong, Kim Tuyết Mai đương nhiên cũng muốn mỗi giây mỗi phút đều bầu bạn bên cạnh Cao Phong. Cho nên cô chắc chắn sẽ đi theo anh rồi.
“Ha ha, hay là để anh gọi điện báo với chú Quân một câu, lại tổ chức thêm một lễ cưới nữa rước em qua thành phố Đà Nẵng nhé?” Cao Phong nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay Kim Tuyết Mai hỏi.
“Không không không! Ngàn vạn lần đừng làm thế!” Kim Tuyết Mai vội vàng xua tay từ chối, cuống quít nói: “Em thật sự không muốn kết hôn nữa đâu, mệt mỏi lắm! Thật sự không chịu nổi…”
Nhìn thấy bộ dáng hốt hoảng này của Kim Tuyết Mai, Cao Phong có chút dở khóc dở cười.
“Vậy cũng được, chúng ta cứ đơn giản một chút đi, tốt xấu gì cũng phải rước em vào cửa. Sau đó anh sẽ tổ chức một nghi lễ đơn giản để tên của em được ghi vào giữa gia phả nhà họ Cao.” Cao Phong cười gật đầu, dịu dàng nói với Kim Tuyết Mai.
“Vâng, chuyện này thì được, chuyện này được lắm.” Kim Tuyết Mai lúc này mới hài lòng gật đầu, hôn lên má của Cao Phong một cái.
“Vậy xem như đã quyết định xong nhé, anh còn phải xem xem Tử Hàn và thím Lan có muốn cùng quay về hay không nữa.”