Chương 1789
“Ông nội, ông nói gì đi, ông không cảm thấy Cao Vũ hơi quá đáng sao?” Lâm Hướng San thở phì phò nói.
“Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Cháu nói cậu ta có tiền thì tại sao không mặc quần áo cao cấp, mang đồ hiệu.”
“Vậy ông nội hỏi cháu, có tiền thì nhất định phải mặc quần áo đắt tiền hay sao? Mục tiêu theo đuổi giữa người và người là không giống nhau.”
“Cháu lại nhìn ông đi, cả người mặc đồ vải thô, nếu như bàn về năng lực tài chính, không nói nhà họ Lâm chúng ta giàu có đến đâu, nhưng mà tài sản mấy nghìn tỷ cũng vẫn phải có, đúng chứ? Nhưng mà ông chỉ thích mặc áo vải thô, cảm thấy thoải mái.”
“Có ai quy định người có tiền, nhất định phải mặc quần áo đặt may riêng giống như quý tộc và hoàng gia Anh quốc sao?” Một phen lời nói của ông cụ nhà họ Lâm, nói đến mức khiến cho Lâm Hướng San có chút yên lặng.
“Ông nội… Ông, ông không giống nhau, tất cả mọi người đều biết ông là gia chủ của nhà họ Lâm, dĩ nhiên biết ông không thiếu tiền, nhưng mà Cao Vũ làm như vậy, cháu luôn cảm thấy anh ấy…” Lâm Hướng San còn muốn nói chuyện, nhưng mà lại bị ông cụ nhà họ Lâm nhẹ giọng cắt đứt.
“Ông biết cháu muốn nói cái gì, cháu muốn nói là, người nghèo mà ăn cải xanh thì gọi là nghèo khó, người giàu có ăn cải xanh thì gọi là vì tốt cho sức khỏe?”
“Thật ra thì đều là ăn cải xanh, tại sao phải có hai loại cái nhìn, cuối cùng, vẫn là bởi vì lòng người.”
“Hướng San, cháu phải nhớ kỹ, nhân cách chẳng phân biệt được cao thấp, giàu nghèo chẳng phân biệt được sang hèn.”
Vào thời điểm khi ông cụ nhà họ Lâm nói tới chỗ này, Lâm Hướng San đột nhiên trợn to hai mắt.
Những lời này, cô ta cũng đã từng được nghe qua từ trong miệng của Cao Phong.
Chỉ có điều, Lâm Hướng San không hiểu, ông cụ nhà họ Lâm sống hơn nửa đời người, mới tổng kết ra được triết lý cuộc sống, Cao Vũ rõ ràng vẫn còn trẻ tuổi như vậy, làm sao mà anh ấy cũng biết được nhiều đạo lý đến như vậy chứ?
“Thật ra thì như ông đã nói qua, Cao Vũ cũng giống như vậy không thiếu tiền, ít nhất tiền mua một bộ quần áo tốt khẳng định không thiếu.”
“Đám người Lý Hiểu Khang cảm thấy Cao Vũ rất nghèo, rất vô dụng, đây chẳng qua là bọn họ cảm thấy, cháu cảm thấy, sư tử sẽ quan tâm đến cái nhìn của con kiến hôi sao?” Ông cụ nhà họ Lâm thản nhiên lại tự đắc, lần nữa uống một ngụm nước trà.
Giữa ngôi nhà của nhà họ Lâm có một nguồn suối, nghe nói là mạch nước ngầm bên dưới ngàn mét, ngọt thấu xương, nếu như dùng để pha trà lại không quá thích hợp.
Lâm Hướng San như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, cẩn thận suy ngẫm lời nói này của ông cụ nhà họ Lâm, trong lòng có một tia hiểu ra.
Nhưng, mỗi khi nhớ tới lúc Cao Phong đối mặt với sự khiêu khích của Lý Hiểu Khang mà lại không dám phản kích, trong long của Lâm Hướng San lại nổi lên sự buồn phiền đến hốt hoảng.
“Nhưng mà ông nội, cháu vẫn cảm thấy, Cao Vũ quá khiêm tốn, khiêm tốn tới mức quá đáng ông có biết không”
“Đối mặt với loại khiêu khích như vậy mà anh ấy cũng có thể dễ dàng tha thứ? Lúc mà anh ấy đối mặt Lê Tiểu Quyền cũng dám hô to gọi nhỏ, vậy tại sao ngay cả Lý Hiểu Khang cũng không dám phản kích?” Lâm Hướng San không nhịn được mà bật ra một câu oán trách.
Ông cụ nhà họ Lâm nhìn Lâm Hướng San một cái thật sâu, đối với mỗi một lời, mỗi một hành động của người nào đó đều cực kỳ để ý, như vậy cũng đã đủ để nói rõ, người kia có trọng lượng như thế nào ở trong lòng của Lâm Hướng San.
“Tại sao cháu lại không cho rằng là, bởi vì Cao Vũ cảm thấy, ít nhất thì Lê Tiểu Quyền còn có tư cách để cho cậu ta phản kích, mà Lý Hiểu Khang, ngay cả tư cách khiến cho cậu ta phải phản kích cũng không có chứ?”
“Nhân vật lớn thật sự, chắc chắn sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà tranh chấp với người khác, bởi vì thời gian của bọn họ cực kỳ quý báu, cãi vả vô nghĩa đối với bọn họ mà nói chính là lãng phí thời gian.” Ông cụ nhà họ Lâm hơi híp mắt nói.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Lâm Hướng San có chút cứng họng, nhưng trong lòng vẫn là hơi không hiểu.
“Hướng San, cháu nghe cho kỹ tám chữ này, đất thấp thành biển, người thấp vì vua!”
“Địa thế thấp mới có thể tụ nước, cứ như vậy mãi tất nhiên sẽ tạo thành biển khơi mênh mông, bao la! Làm người, cũng là như vậy.” Ông cụ nhà họ Lâm cất giọng nghiêm túc nói.
“Chẳng lẽ làm người thì phải một mực khiêm tốn sao? Đây cũng quá… Mềm yếu rồi thì phải? Đúng vậy, chính là mềm yếu! Cao Vũ của ngày hôm nay đã cho cháu một loại cảm giác như vậy.” Lâm Hướng San rốt cuộc cũng đã tìm được một từ ngữ thích hợp để hình dung.
“Bốp!” Ông cụ nhà họ Lâm bỗng nhiên đưa tay, vỗ một cái lên trên mặt bàn.
Âm thanh không lớn, nhưng lại làm cho thân thể của Lâm Hướng San chấn động một cái, vội vàng ngồi thẳng lưng lên ngay tại chỗ, cũng không dám thở mạnh.
Mỗi khi ông cụ nhà họ Lâm để lộ ra vẻ mặt này, làm ra động tác này, Lâm Hướng San cũng biết, ông cụ muốn dạy bảo mình.
“Hướng San, hôm nay ông nội sẽ nói nhiều hơn hai câu, cháu phải nhớ trong lòng.” Ông cụ nhà họ Lâm bày ra vẻ mặt rất là nghiêm túc.