RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2993

“Gia chủ Cao Phong thật trâu bò.” Bốn trưởng lão đồng thời giơ ngón cái, vẻ mặt đầy kính ngưỡng. Mười phút kiếm được hơn mười ngàn tỷ, không phục thì làm thử đi.

“Chuyện này bất kể đổi thành ai cũng không thể làm được. Thậm chí tôi cảm thấy cho dù gia chủ Cao còn sống thì cũng khó mà làm nổi.” Nhị trưởng lão cảm khái nói.

Mọi người đều gật đầu tán thành. Đúng là không ai có thể làm được trừ Cao Phong.

“Đương nhiên rồi. Ông nội sao mặt dày bằng tôi.” Cao Phong cũng không nhịn được tự giễu. Nhưng không quan trọng, từ đầu tới cuối Cao Phong không nói một câu đòi tiền nào. Hết thảy đều là họ cam tâm tình nguyện. Suy cho cùng thì đối với các ông lớn này, thực tế tiền tài cũng chỉ là một chuỗi chữ số mà thôi. Nếu tốn chút tiền mà có thể lôi kéo quan hệ với Cao Phong thì chắc chắn là rất lời.

“Có mười ngàn tỷ này, kho bạc của nhà họ Cao bị đào rỗng sau cuộc đại chiến với nhánh phụ lần trước sẽ được bổ sung đầy đủ.” Cao Phong trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Ông Quan, ngày mai thu xếp mấy chiếc xe, đối chiếu danh sách đi lấy tiền.”

“Gia chủ Cao Phong, sao tôi có cảm giác làm vậy cứ như là đi thu tiền thuê nhà thế nhỉ…” Lâm Vạn Quân buồn cười nói.

Cao Phong sờ cằm, gật đầu nói: “Nói cũng đúng. Vậy thì cho họ số tài khoản để họ chuyển tiền vào đó, nhớ ghi chú tên mình là được.”

“Vâng, tôi sẽ làm tốt chuyện này.” Lâm Vạn Quân lập tức đáp lời.

Cao Phong gật đầu, xử lý xong chuyện ở đây rồi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Kế tiếp anh phải lo liệu đón Kim Tuyết Mai đến đây.

“Gia chủ Cao Phong, còn bữa tiệc thì phải làm sao đây? Thật sự chiêu đãi họ bằng rượu trắng sao?” Lâm Vạn Quân bước theo Cao Phong, chần chờ hỏi.

“Không thì sao?” Cao Phong khoát tay nói: “Nếu bây giờ chúng ta đổi lại thành rượu ngon món ngon thì sẽ rất dối trá, đúng không? Rõ ràng có rượu ngon món ngon mà không muốn lấy ra, họ sẽ suy đoán lung tung. Chúng ta lại không phải loại người dối trá như vậy, cứ để nguyên đi. Hơn nữa rượu trắng cũng ngon mà, thân thiện lại bình dân, hương vị không kém, lúc trước tôi ở Hà Nội cũng thường xuyên uống còn gì.”

Cao Phong khoát tay, thản nhiên rời đi, còn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tôi kiếm tiền kiếm tiền, không biết nên xài như thế nào…” Giọng điệu đắc ý, trong lòng vô cùng sung sướng.

Năm người Lâm Vạn Quân đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu nguầy nguậy, nhưng nếu cho họ suy nghĩ thì ngồi yên một chỗ kiếm được mười ngàn tỷ như vậy quả thực là quá sung sướng.

Tại bữa tiệc, từ đầu tới cuối, trên bàn chỉ đặt một mình rượu trắng. Sau này còn bưng thêm mấy món ăn lên, nhưng rượu vẫn không thay đổi. Tâm trạng của các ông lớn đều rất phức tạp, họ từng tham dự vô số yến tiệc, cũng từng tặng không ít tiền biếu, nhưng hôm nay chắc chắn sẽ là lần khó quên nhất trong cuộc đời họ. Tốn mấy chục mấy trăm tỷ, uống một chai rượu trắng. Không ai dám đánh giá vụ mua bán lần này là lời hay lỗ.

“Uống đi uống đi, rượu do gia chủ Cao Phong ban cho, chúng ta may mắn được uống, đó cũng là phúc của chúng ta.”

“Trời sinh voi ắt sinh cỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy, đi theo gia chủ Cao Phong tạo ra tương lai tốt đẹp hơn.”

Mọi người không nhiều lời, bưng ly rượu lên bắt đầu cụng ly với nhau, mời nhau uống rượu. Hôm nay một đám ông lớn Đà Nẵng có thể nói là hoàn toàn uống thả cửa, thậm chí có rất nhiều người không uống rượu cũng không che giấu mà cũng hết mình.

Thậm chí đến cuối bữa tiệc, mấy chai rượu trắng vốn bị họ ghét bỏ lại không đủ uống.

“Nào nào nào, các anh em mang rượu lên tiếp đi! Phải cho người một nhà uống thoải mái!” Long Tuấn Hạo đương nhiên sẽ không làm mọi người mất hứng, lập tức kêu người hầu mang thêm rượu lên. Nói đùa, mấy người này đều cống hiến hàng chục hàng trăm tỷ tài chính, nếu không cung cấp đủ rượu thì đúng là không thể chấp nhận được. Dù tốt hay xấu, hôm nay nhất định phải cho mọi người cơm no rượu say.

Ban đầu còn có mấy người khách sáo, chung quy loại rượu này thật sự hơi hạ giá đối với thân phận của họ. Nhưng men rượu đã ngấm, bất kể rượu ngon hay dở đều uống tất.

Nhóm Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đều biến thành chuyên gia mời rượu, liên tục đổi bàn tiệc.

“Người anh em, tôi xin cạn ly trước nhé!” Long Tuấn Hạo vỗ cái đầu trọc của mình, nói với một ông lão hơn 60 tuổi.

“Tôi…” Ông lão nghe “người anh em” thì ngây ngẩn cả người. Nhưng ông chỉ chần chờ một chút, nhớ lại lúc nãy Long Tuấn Hạo khí phách khiêng súng hỏa tiễn, ông vẫn không dám nhiều lời, lập tức cụng ly với anh ta.

Mọi người càng uống càng sung sức, hò hét vô cùng náo nhiệt. Các ông lớn cảm khái rất nhiều.

“Tính ra thì đời ông cố của cả đám chúng ta còn cùng sống trong một khu nhà đâu.”

“Chứ còn gì đâu, nhưng sau này mỗi người đều có sự nghiệp riêng, rất khó tụ tập đông đủ như ngày nay.”

“Ông nói làm tôi hết lời để cãi, cho dù là rượu ngon trị giá cả chục triệu cũng rất khó uống vui vẻ như thế này.”

“Đừng nói nữa, cảm ơn gia chủ Cao Phong đã cho cơ hội này, chúng ta uống thôi!”

“Uống đi! Hôm nay cứ uống xả láng, không say không về, tìm lại cảm giác năm xưa!”

Bình luận

Truyện đang đọc