RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1452

“Lúc đó, chúng ta không có kết quả, tôi không thể hủy hoại cô!”

“Trong nước có vấn đề, cô uống nước tôi vừa lấy đi, uống nhiều chắc sẽ đỡ”

Cao Phong dội nước lạnh lên đầu, cản răng nói.

Trong đôi mắt xinh đẹp động lòng người của Nam Phương Minh Nguyệt mơ mơ màng màng, trong một khoảng thời gian ngắn thì hơi không tiếp thu được lượng tin tức như thế kia.

“Nước có vấn đề? Chúng ta…

Bị người khác bỏ thuốc?”

Nam Phương Minh Nguyệt mở to mắt, khó tin hô một tiếng.

Cô ta chưa từng nghĩ rằng loại chuyện chỉ có thể xảy ra trong phim lại xảy đến với mình.

Nam Phương Minh Nguyệt vội dựa theo lời Cao Phong mà cầm lấy nước, uống từng chút từng chút, mong giảm bớt tác dụng thuốc.

Nhưng trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt vốn đã có chút rung động.

Lúc này đây, Cao Phong vân không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm chuyện kia, người đàn ông này…

Thật sự khác xa những người đàn ông khác! Nếu là người khác, chắc sớm đã biết thời điểm làm chuyện đó, dù sao chính hắn cũng là người bị hại.

Nam Phương Minh Nguyệt uống nước xong cũng giảm bớt chút tác dụng thuốc nhưng theo sau đó là sự chán nản.

“Đừng tới gần tôi.”

Cao Phong lạnh lùng nói một câu rồi thẳng tay đóng lại cửa nhà tắm.

“Rầm!”

Cao Phong khóa lại cửa phòng tắm, cởi bỏ mặt nạ, bắt đầu mở vòi nước tối đa.

Làn nước lạnh chảy thẳng từ trên đầu chảy xuống, quần áo ướt nhẹp hết cả luôn.

Xả nước khoảng nửa giờ, cảm giác kia cũng giảm bớt một ít, Cao Phong mới từ từ lau mặt, đeo lại mặt nạ, chuẩn bị ra ngoài.

Anh chỉ uống chút nước nên không sao mấy.

Nhưng vừa mở cửa đã thấy Nam Phương Minh Nguyệt đang nằm lăn trên đất, rên hừ hừ.

Giống như bình thường khi uống quá nhiều, hai mắt cô ta vô thức nhắm lại.

“Khó chịu, khó chịu chết mất!”

Nam Phương Minh Nguyệt không ngừng lộn qua lộn lại.

Cao Phong hít sâu một hơi, tìm một cái chén sạch rót nước, đưa lên miệng Nam Phương Minh Nguyệt, giúp cô uống.

Nam Phương Minh Nguyệt từ từ mở mắt, nhìn Cao Phong một cái, lắc đầu không muốn uống.

Ánh mắt Nam Phương Minh Nguyệt lóe lên, lại hôn Cao Phong cái nữa.

Đối mặt với đại mỹ nhân sở hữu đáng người, vẻ ngoài ở cấp bậc nữ thần lại còn đang chủ động, nào có mấy người có thể trụ được.

Cao Phong đưa tay ngăn lại mặt Nam Phương Minh Nguyệt, nghiêng đầu nói: “Có vài con đường, đã đi là không còn cách quay đầu lại!”

“Tôi mặc kệ, dù sao người khác cũng biết anh là vị hôn phu của tôi, tôi không quan tâm.”

Nam Phương Minh Nguyệt căn bản là không dành thời gian nghĩ nhiều.

Giống như người đã khát nước thật lâu, lại ở trong tình huống cấp bách, đầu óc luôn luôn chỉ nghĩ về việc uống nước, làm gì có thì giờ để suy nghĩ.

“Cô làm thế…

cô không sợ làm Cao Phong ở thành phố Hà Nội buôn sao…”

Cao Phong dừng lại một chút rồi nhẹ giọng hỏi.

Nghe thấy cái tên kia, động tác của Nam Phương Minh Nguyệt ngừng lại, ánh mắt đầu tiên hơi mờ mịt nhưng sau đó là trở nên kiên định.

Ngay tiếp, ánh mắt lại mờ mịt giống như là đang tranh đầu.

Trong lòng, hai tên thiên thần và ác quỷ đang giao chiến nhưng dưới hiệu quả của thuốc, phòng tuyến tâm lý rất nhanh sẽ thất thủ.

“Tôi không chịu nổi!”

Ngày tiếp theo.

Bên trong trung tâm thi đấu bán đảo biến Đông.

Hứa Vĩnh Hạo đã sớm đến địa điểm thi đấu, luôn chú ý đến trạng thái nhà Nam Phương.

“Ha ha, giờ này còn chưa tới sao.”

Hứa Vĩnh Hạo cười lạnh.

Đám tùy tùng bên cạnh cũng cười theo, mặt đầy những Suy nghĩ sâu xa.

“Chắc là tên Cao Vũ kia giờ ngay cả đi đường cũng không nổi vì đôi chân đang nhữn ra”

Tên tùy tùng nhỏ giọng.

“Tôi lại mong giờ tên đó đến nơi được để bị Mộ Dung Hạo đánh rồi bị giết phăng luôn.”

Hứa Vĩnh Hạo hơi hơi nắm chặt tay vịn của ghế, trong mắt lộ ra sự tàn nhân.

Rất nhanh, người ở địa điểm thi cũng ngồi vào vị trí.

Ngoài nhà Nam Phương còn một số nhà khác.

Ngày hôm qua có ba người trong danh sách top ba là Cao Phong, Mộ Dung Hạo còn có nhà họ Bành ở bi*n đ*ng.

Lúc này, cả ba người trên đường sẽ sẽ bị người ta chú ý.

Bình luận

Truyện đang đọc