Chương 1863
“Anh có luyện võ có đúng không? Ngược lại tôi cũng muốn xem xem một chút, anh thì có bao nhiêu cân lượng!” Vi Hào hô một tiếng, vọt về phía Cao Phong.
Cao Phong bỗng nhiên quay người, không chút do dự đón đòn tấn công của Vi Hào.
Ngay lúc này, Vi Hào đột nhiên đưa tay ra, một giây sau, một thanh đao có ánh sáng lấp lánh trực tiếp đâm về phía Cao Phong.
Ra tay tàn nhẫn, vô cùng dứt khoát, không có một chút nào dây dưa dài dòng cả.
Vi Hàocó thể ở kinh thành nơi này, dốc sức làm đến địa vị bây giờ, quả nhiên là cực kỳ quả quyết.
Nhìn dáng vẻ khi ra tay của anh ta, chính là không lưu tình một chút nào cả.
Cái thanh đao này nếu như đâm trúng vào Cao Phong, thì không thể nghi ngờ, không chết thì cũng bị thương nặng.
Trong mắt của Cao Phong hiện lên ánh sáng lạnh, đột nhiên nghiêng người né tránh thanh đạo, tiện tay nhíu mày vung thanh gậy ra.
Ầm!
Thanh đạo và thanh gậy sắt va chạm với nhau, vậy mà lại bắn ra hai tia ánh sang.
Sau đó tay của Cao Phong bỗng di chuyển rất nhanh, linh hoạt giống như một con rắn, thanh gậy sắt trong tay trong nháy mắt đã cuốn lấy thanh đảo trong tay của Vi Hào.
Keng keng keng!
Vi Hào khi bị Cao Phong cuốn lấy không ngừng, theo bản năng không ngừng lùi lại để né tránh.
Rốt cuộc, Cao Phong đã tìm được một cơ hội, thanh gậy trong tay vung lên một chút, hung hăng đánh văng thanh đao của Vi Hào ra.
Không đợi Vi Hào kịp phản ứng, thanh gậy của Cao Phong đã mạnh mẽ quét ngang, tạo nên tiếng gió rất mạnh, trực tiếp đánh về phía cổ của Vi Hào.
Đối mặt với tốc độ kinh khủng như vậy, căn bản là Vi Hào có tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh gậy này, không ngừng đánh về phía mình.
Ngay ở thời điểm mà thanh gậy sắp đánh về phía của Vi Hào, Cao Phong đột nhiên thu lại lực đạo, thanh gậy trong nháy mắt dừng lại ở vị trí cách cổ của Vi Hào khoảng năm xăng ti mét.
Sức gió mà thanh gậy kia mang theo, có thể khiến cho Vi Hào cảm nhận được rõ ràng, rằng lông tơ của mình cũng đã bị dựng đứng lên.
Khả năng khống chế của Cao Phong ở một chiêu này, càng khiến cho người ta phải líu lưỡi một trận.
“Cho anh một cơ hội! Nếu như vẫn không chịu tỉnh ra, thì lần sau tôi sẽ đập nát đầu anh!”
Cao Phong cười lạnh một tiếng, chậm rãi thu thanh gậy lại.
Nhưng, làm sao Vi Hào có thể chịu khuất phục được cơ chứ, ngược lại lại cảm thấy đã chịu nhục nhã rồi.
“Anh có gan thì đập nát đầu ông đây xem nào!”
Vi Hào mắng to một tiếng, một cước đá về phía Cao Phong.
Ánh mắt của Cao Phong đã trở nên lạnh lùng, đột nhiên quét ngang chân một cái, hung hăng đạp vào chân của Vi Hào.
Răng rắc một tiếng, chân của Vi Hào phải chịu đau đớn kịch liệt, nhịn không được lùi về phía sau mấy bước.
“Trên thế giới này, không có chuyện gì là tôi không dám làm cả.”
Sau khi Cao Phong nói xong những lời này, thanh gậy kia đã hung hăng đập vào đỉnh đầu của Vi Hào.
Bốp!
Một tiếng vang vọng, mắt của Vi Hào nhịn không được mà tối sầm lại, quỳ xuống đất!
Chỉ nghe một tiếng phịch, vậy mà Vi Hào lại quỳ hai đầu gối xuống trước mặt của Cao Phong, cả người bị gõ đến mức choáng váng.
Mà động tác của Cao Phong cũng không ngừng lại, lại vung thanh gậy ra một lần nữa, một lần nữa gõ vào đỉnh đầu của Vi Hào.
Lần này, Vi Hào trực tiếp bị đánh ngã ra đất, cả người và trong đầu đều trống rỗng, kém một chút nữa đã bị đánh tới mức hôn mê.
Cao Phong không chút do dự, lần nữa giơ thanh gậy ở trên tay lên, đập về phía Vi Hào.