RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1795

Mà lần này anh ta sắp sếp rất nhiều người đến thành phố Hà Nội như vậy, thì mất một quân cờ cũng chẳng làm sao.

Về việc con cờ kia có phản bội anh ta khi nhiệm vụ thất bại, thì Cao Anh Họa chẳng lo lắng cái gì cả.

Trừ khi những quân cờ đó không muốn gia đình của bọn họ nữa, bây giờ gia đình của bọn họ đang sống trên đảo trung tâm của nhà họ Cao.

Thế nên, dù kết quả như thế nào thì Cao Anh Hạo không bị mất cái gì cả.

“Cao Kình Thiên, bây giờ khối tập đoàn Đế Phong của cậu đã bị chèn ép, thế lực nước ngoài không bao giờ được tiến vào Việt Nam. Ngay cả tính mạng vợ con của cậu vẫn đang nằm trong tay tôi, lần này tôi muốn xem cậu còn lá bài nào chưa lộ không!”

“Cao Anh Hạo tôi thề, một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu nến trải tất cả các sự tra tấn trên cuộc đời này, để cho cậu sống không bằng chết.”

Cao Anh Hạo nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt anh ta rất lạnh lùng.

Chín giờ ba mươi phút tối tại Nội Thành.

Khổng Duệ Chí kịp thời gợi Cao Phong dậy, và cùng nhau đi đến địa điểm đổ thạch.

Địa điểm tổ chức đổ thạch là khu bốn của Nội Thành, ở đây rất gần ngoại thành.

Dù sao trong Nội Thành sẽ quản lý nghiêm ngặt tất cả các ngành nghề, vì thế nên kể cả bọn họ là người có lai lịch nhưng cũng không dám giở trò.

“Nói thật, cậu Phong, bây giờ tôi không dám đi đến nơi đó.” Khổng Duệ Chí thở dài nói.

“Tại sao, sợ thua?” Cao Phong suy nghĩ nói.

Trên mặt của Không Duệ Chí không nhịn được đỏ lên, một lúc lâu ông ta không nói câu nào nữa.

Dù là trong cuộc sống hay các hoạt động khác thì ông ta vẫn có thể hòa hợp sống với mọi người.

Nhưng về phương diện đổ thạch này thì lần nào ông ta cũng đổ thừa, ông ta chưa bao giờ đồ được cực phẩm phỉ thúy dù một lần duy nhất.

Nếu không phải tính kiềm chế của ông ta rất nhanh thì ông ta đã sớm mất hết sạch của cải rồi.

“Không có vấn đề gì cả, vận xui tích lâu như vậy chắc chắn hôm nay tụi nó sẽ biến mất.” Cao Phong nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Khổng Duệ Chí thì bật cười.

“Hi vọng là, ai cho tôi một giải thưởng cũng được!” Dĩ nhiên Khổng Duệ Chí lại gật đầu liên tục.

Ông ta đã cắt rất nhiều thạch ở Nội Thành, nhưng mà không có cắt được cái nào cả, loại thất vọng này thì ai cũng có thể tưởng tượng được.

Hôm nay Khổng Duệ Chí không đẫn vệ sĩ theo mà ông ta gọi tài xế, bảo ông ta lái mình và Cao Phong đến chỗ hội trường đổ thạch.

“Cậu Phong, đến rồi.”

Xe đi dọc theo hai con đường không có đèn, sau đó xe dừng lại tại một ngôi nhà trông hơi rột lát.

“Che dấu như vậy à?” Cao Phong hơi bất ngờ hỏi.

Anh nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh và anh thấy hầu như xung quanh này toàn nhà, mà rất ít người biết đến dự tồn tại của thôn Thành Trung.

Rất hiếm xuất hiện những ngôi làng đô thị như vậy ở bên ngoài khu số 4 của Nội Thành.

Dù sao thì đất đai ở Nội Thành rất đắt nhất là tiền nhà, tiền nước, tiền ăn và khu số năm đều rất kinh khủng.

Xem ra lai lịch của những người xây dựng nên một vùng như vậy không hề đơn giản.

“Anh Phong, anh đừng coi thường nơi này, đây là nơi mà nhân vật lớn kia thường đến.”

“Rất nhiều người có mặt mũi ở Nội Thành, thì khi chúng ta tham gia các bữa tiệc về trang sức và ngọc bội thì chắc chắn sẽ nhìn thấy bọn họ.”

Bình luận

Truyện đang đọc