Chương 1904
Trong ánh mắt của ông toát ra sự yêu thích thực sự, giống như là đang được nhìn thấy chính đứa con của mình cũng như là thấy được cháu trai của mình.
Ai ở đây cũng có thể nhìn ra, ông cụ Gia Cát thật sự thích khối phỉ thúy này.
“Chính là phỉ thúy Băng chủng, là cực phẩm phỉ thúy Băng chủng, cái bề ngoài viên phỉ thúy cùng cảm xúc của nó mang lại không sai biệt được! Không thể sai được!”
Thần sắc của ông cụ Gia Cát cực kì kích động, ông càng xem thì càng yêu thích.
“Ông Gia Cát thích thì tốt rồi ạ, tâm tư của Tuấn Hồng cũng không như không bị uổng phí.” Thương Tuấn Hồng nhân cơ hội để lại ấn tượng tốt đẹp.
“Được, rất tốt, Tuấn Hồng chính là có lòng, ông rất thích!”
Ông cụ Gia Cát vung tay lên, thoải mái cười to một trận.
Gia Cát Kiến Nguyên cũng rất là vui mừng, không nghĩ tới Thương Tuấn Hồng mà lại đối với ông cụ Gia Cát ra tay hào phóng như vậy.
Đối với ông cụ Gia Cát mà nói, hiện tại thì ông không hề quan tâm địa vị cũng như là tiền bạc, chỉ có một niềm yêu thích duy nhất là thu thập một ít ngọc bội xinh đẹp.
Nhưng vàng bạc thì dễ kiếm, mà ngọc tốt thì khó tìm, cũng như viên ngọc thạch phỉ thúy cực phẩm này thì có tiền cũng chưa chắc đã mưa được.
Cho nên việc Thương Tuấn Hồng có thể dâng lên lễ vật là một khối phỉ thúy Băng chủng này thực sự đã có thể khiến cho ông cụ Gia Cát vui vẻ lên không ít.
“Theo như tâm tư kia của Thương Tuấn Hồng, xem ra sau này cũng sẽ phải cùng tiếp xúc với Thương Gia nhiều một chút.” Trong lòng Gia Cát Kiến Nguyên yên lặng suy nghĩ một chút.
Thân thể của ông cụ Gia Cát chậm rãi ngồi xuống, liền đem khối phỉ thúy Băng chủng này bỏ vào trên mặt bàn bên cạnh mình, cái này chính là không bỏ được viên phỉ thúy Băng chủng rời xa khỏi tầm mắt của mình.
Sau khi Thương Tuấn Hồng hoàn thành việc chúc thọ, trên mặt tràn đầy ngạo nghễ từ trên đài đi xuống phía dưới.
Thời điểm đi qua người Cao Phong, còn làm như vô ý mà hừ lạnh một tiếng, bên trong ánh mắt anh ta tràn đầy khinh thường.
“Ha ha thật đúng là ngây thơ.” Khổng Duệ Chí cũng cười lạnh lại một tiếng, có chút không kiên nhẫn hơi bĩu môi.
Ngay sau đó, lại có một ít khách mời bắt đầu cầm lễ vật tiến lên chúc thọ.
Nhưng mà đã cso khối phỉ thúy Băng chủng của Thương Tuấn Hồng ở phía trước đó, những lễ vật của người khác đều có chút ảm đạm phai mờ.
Nhưng mà, bên ngoài ông cụ Gia Cát vẫn tỏ ra vẻ khách sáo, vẫn đối với bọn họ bày tỏ lòng cảm ơn một cách lịch sự.
“Cậu chủ Cao, tôi xem bọn họ đã đưa lễ vật gần hết rồi, chũng ta cũng nên đi đi chứ?” Khổng Duệ Chí nhìn một hồi sau đó quay đầu hỏi Cao Phong.
Cao Phong ngẩng đầu nhìn ra giữa sân, xác thực rằng mọi người đều đưa hết xong, thế là lúc này mới lấy ra một cái hộp nhỏ chuẩn bị bước lên trên đài.
Bởi vì phỉ thúy loại Long chủng không có lớn cho nên trong tay Cao Phong lúc này chỉ là cái hộp nhỏ, chỉ có bằng một nửa lòng bàn tay nhỏ.
Nhưng mà chỉ có Cao Phong cùng Khổng Duệ Chí hiểu rõ về sau khi mở cái hộp nhỏ này ra, sẽ làm tất cả mọi người ở đây rung động cỡ nào.
“Ông Gia Cát, cháu là Cao Vũ, ngưỡng mộ uy phong của ông Gia Cát đã lâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên cháu đươc thất mặt liền đưa lên một lễ vật, chúc thân thể của ông Gia Cát mãi khỏe mạnh.” Hai tay của Cao Phong cầm một cái hộp, chắp tay đối với ông cụ Gia Cát.
“Được rồi! Hậu sinh khả úy!” Mặc dù ông cụ Gia Cát không nhận ra Cao Phong nhưng nhìn thấy khí chất ung dung, không vội vàng kia của Cao Phong, vẫn tán thưởng một câu rất cao.
Nhưng mà đối với lễ vật mà Cao Phong dâng lên, ông cụ liền không có bao nhiêu để ý.
Hiện tại tâm tư của ông cụ đều đặt vào khối phỉ thúy Băng chủng kia ở trong tay lên hàng đầu.
Ông cụ chỉ muộn bữa tiệc mừng thọ này nhanh chóng kết thúc, ông cụ liền trở về phòng của mình thưởng thức kỹ một phen.
“Cao Vũ, anh đưa cho ông Gia Cát lễ vậy gì vậy?” Lê Tiểu Quyền hắc hắc cười lạnh.