Chương 1522
“Cậu chủ Phong.”
Nhiều người tiến lên túm lấy Cao Phong, muốn giật thanh kiếm từ Cao Phong.
Đương nhiên bọn họ không phải muốn cầu xin vì Cao Bằng, nhưng có một số việc bọn họ không muốn Cao Phong tự tay làm.
“Không sao, tôi sẽ tự mình làm.”
Giọng điệu của Cao Phong kiên định.
“Cậu chủ Phong, dù sao anh ấy cũng là em họ của anh, trong người còn có dòng máu của nhà họ Cao!”
“Nếu anh làm vậy, chính là tự tay giết máu mủ ruột thịt của mình, chỉ sợ rằng mọi người từ khắp nơi trên thế giới sẽ động tới anh.”
Cao Quang Minh thấp giọng nói.
“Haha.”
Cao Phong nghe xong cũng không dừng lại, ngược lại còn nở nụ cười khinh thường.
“Cho dù có người động đến tôi thì sao chứ? Việc tôi làm, Cao Phong không cân giải thích với bất kỳ ai”
“Tôi chỉ cần cố gắng hết sức để bảo vệ những người tôi quan tâm và những người quan tâm đến tôi, vậy là đủ.”
“Về việc giết người thân? Tôi, Cao Phong, không có người thân như hẳn.”
Lời vừa dứt, Cao Phong cầm dao tiến lên, đi tới bên cạnh Cao Bằng.
Một tia căng thẳng hiện lên trong mắt Cao Bằng, rõ ràng là anh ta đang cầm súng trên tay, nhưng anh ta lùi lại trong tiềm thức.
“Cao Phong, anh dám động vào tôi?”
Cao Bằng nghiến răng, nắm chặt khẩu súng trong tay, nhắm trúng Cao Phong.
“Huh!”
Cao Phong một tay cầm dao, một thanh kiếm trường vụt qua, lóe lên vô số ánh sáng lạnh lẽo.
“Rắc rắc!”
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, khẩu súng trong tay Cao Bằng nhẹ nhàng rơi xuống cùng với đó là vài ngón tay của Cao Bằng cũng rơi xuống.
Cao Bằng nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, máu phun ra điên cuồng, ngay lập tức nhuộm một vùng tuyết rộng lớn.
“Aaaaal”
Vài giây sau, cơn đau dữ dội đột ngột ập đến.
Cao Bằng chịu đựng loại đau đớn này từ khi nào, e rằng chắc là bắt đầu từ lúc cậu bị Kim Tuyết Ngọc đá.
“Phụt!”
Cao Bằng bóp chặt lòng bàn tay, liên tục lăn trên mặt đất, cả người kêu gào.
Tiếng kêu thảm thiết như giết lợn, nghe ai cũng xót xa.
Nhưng mà Cao Phong mặt không hề có chút cảm xúc nào, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nhìn Cao Bằng, ở đó có rất nhiều người nhưng tuyệt nhiên không một ai dám phát ra tiếng động, tất cả đều thấp thỏm theo dõi.
“Cao Phong, tên khốn kiếp, chúng ta đều là người của nhà họ Cao, anh dám ra tay với tôi!”
Cao Bằng nắm ngón tay gãy, nghiến răng nghiến lợi chửi Cao Phong.
“Các người đều có thể sai người giết tôi, giết người của tôi, làm nhục vợ tôi Cao Phong tôi tại sao không thế ra tay với anh?”
“Chỉ vì tôi từng là đứa con bị nhà họ Cao bỏ rơi mà các người mới có thể đối xử với tôi như vậy, tôi phải chịu đựng các người sao?”
Lúc này Cao Phong như bộc phát mọi tức giận trong lòng suốt mấy năm qua.
Vừa dứt lời, Cao Phong đã nâng con dao được nâng lên và con đại đao một lần nữa quét qua Cao Bằng.
“Xoạt!”
Bộ vest của chú rể đặt may theo yêu cầu được mặc trên người Cao Bằng được cắt ngay lập tức.
Áo sơ mi trắng lộ ra bên trong cũng lập tức bị vết thương nhuộm đỏ.
“Vết thương này là vì những người họ Cao đã hy sinh.”
Cao Phong trầm giọng, anh vung một con dao khác.
“Aaaaal”
Ánh dao lóe lên, Cao Bằng càng lúc càng gào thét, trên người lại xuất hiện một mũi đao khác.
Cao Phong hoàn toàn không tấn công chỗ chí mạng của Cao Bằng, anh ta chỉ tạo vết thương trên cơ thể Cao Bằng.