RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3686

Trong cuộc chinh chiến Nam Bắc, những con người kiên cường này vẫn luôn trung thành tậm tâm đã đồng hành cùng nhau trên mọi nẻo đường.

Họ từng cùng nhau nâng cốc chúc mừng, từng thề hẹn sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của Tam Giác Vàng.

Thề sẽ đem hai từ Phong Hạo nổi danh Tam Giác Vàng, để kẻ thù nghe đến phải kinh hồn táng đảm.

Nhưng giờ đây, họ đã mãi mãi là đất trời cùng người chia lìa vĩnh viễn.

Nước mắt lặng lẽ rơi…

“Anh Phong đâu? Con mẹ các người, anh Phong ở đâu?”

Long Tuấn Hạo đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to, hai mắt đỏ ngầu.

Tiếng gầm vừa thốt ra kia giống như dã thú bị trọng thương, phát ra tiếng rống giận kinh hoàng.

Liễu Tông Trạch cố nén nỗi đau trong lòng, mở to đôi mắt, tìm kiếm từng thi thể một.

Trước tiên anh ta phải làm rõ xem Cao Phong có ở đây không.

Nhưng mà, tìm kiếm hết một lượt cũng không có kết quả.

Người tiểu đội trưởng kia chậm rãi tiến lên, hỏi: “Các anh đang tìm Cao Kình Thiên có đúng không? Anh ta đã trốn rồi…”

Long Tuấn Hạo quỳ trên mặt đất, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người tiểu đội trưởng.

“Chiến đấu, chính là ở ngay tại đây?”

Long Tuấn Hạo chậm rãi duỗi tay chỉ vào nơi này.

“Vâng!” Người tiểu đội trưởng gật gật đầu.

“Tại sao lại đánh nhau?” Long Tuấn Hạo lại hỏi.

“Bởi vì… bọn cường đạo Nam Cương đã giết chết một chiến sĩ của chúng tôi, và Cao Kình Thiên đã dẫn người vọt tới đây…” Tiểu đội trưởng nhẹ giọng giải thích.

Long Tuấn Hạo hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn trên người của đám người tiểu đội trưởng, đó là một mảnh sạch sẽ, ngay cả một chút vết máu cũng không có.

“Thời điểm chiến đấu các người ở đâu?” Long Tuấn Hạo nhẹ giọng hỏi.

“Chúng tôi…” Tiểu đội trưởng sửng sốt vài giây, sau đó thành thật trả lời: “Chúng tôi đang ở trong đường biên giới, chúng tôi không thể tùy tiện ra tay, vì vậy…”

“Mẹ kiếp khốn nạn!”

Long Tuấn Hạo đột nhiên đứng dậy, bỗng nhiên nện một đấm.

“Bụp!”

Một cú đấm giáng thẳng xuống khuôn mặt của tiểu đội trưởng, máu tươi lập tức chảy ra.

“Các người chỉ đứng nhìn thôi sao? Khốn kiếp, các người chỉ đứng nhìn thôi có phải không?”

“Chết tiệt! Việc làm của các người, thật sự khiến cho người ta thất vọng!”

Long Tuấn Hạo gần như phát điên lên, lao tới trước mặt mấy trăm tên bộ đội, không ngừng vung nắm tay, kịch liệt đấm đá.

Mà mấy trăm người bộ đội biên phòng ấy, toàn bộ đều đứng thẳng bất động, yên lặng chịu đòn.

Không phải bọn họ sợ hãi, mà là thật sự cảm thấy áy náy.

Sự áy náy xuất phát từ sâu trong nội tâm.

“A! Tôi hỏi các người, bọn họ ra mặt là vì các người, mà các người lại chỉ đứng nhìn họ bị đánh tới chết!”

“Các người, lương tâm của các người không thấy cắn rứt hay sao!”

Long Tuấn Hạo vẫn không ngừng vung nắm đấm, mỗi một lần xuống tay đều không hề thương tiếc, trái lại còn nện hết người này đến người khác.

Mà từng tên bộ đội biên phòng này, mặc kệ có bị đánh đến thế nào, cũng không hề đáp trả.

Bọn họ cũng hiểu rằng, mình bị vậy là đáng.

“Tuấn Hạo, bình tĩnh lại!”

Liễu Tông Trạch hít một hơi thật sâu, đi tới giữ lấy eo Long Tuấn Hạo.

“Bọn họ đại diện cho rất nhiều thứ, nhất định là do anh Phong không cho bọn họ ra tay, cậu tỉnh táo lại đi!” Liễu Tông Trạch không ngưng khuyên can.

“Tỉnh táo cái đầu cậu, cút ra!”

Long Tuấn Hạo chẳng màng tới Liễu Tông Trạch, lại một lần nữa lao tới, không ngừng dồn sức mà đánh.

Cuối cùng, Long Tuấn Hạo dường như đã cạn kiệt sức lực, quỳ rạp xuống mặt đất, gào khóc.

“Khốn kiếp, khốn kiếp, ông đây cùng với anh Phong chiến đấu suốt nửa tháng trời, cộng lại cũng không chết nhiều người như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc