RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2970

Cậu ta không chỉ có bố mẹ có địa vị cao trong giới chính trị ở Thành phố Đà Nẵng mà còn kiểm soát không ít doanh nghiệp tư nhân trong gia đình. Thật sự là giàu có.

Do đó, địa vị của cậu ta ở Thành phố Đà Nẵng đương nhiên là rất cao, tự xưng là Thái tử của thành phố Đà Nẵng! Rất ngông cuồng.

Tuy nhiên, những ông lớn ở Thành phố Đà Nẵng hiểu rằng Viên Hoàng Duy có đủ sức mạnh và tư cách.

Cũng giống như lần này, đây rõ ràng là ở trên đảo trung tâm của nhà họ Cao, Viên Hoàng Duy lẽ ra phải làm khách.

Nhưng lúc này, cậu ta đảo khách thành chủ, nhận được sự chào đón của rất nhiều người.

Thậm chí, không cần đám người Long Tuấn Hạo đến tiếp đón.

“Thật nực cười!” Long Tuấn Hạo vô cùng bất mãn, không nhịn được thốt ra

Ban đầu bọn họ cố tình thờ ơ với Viên Hoàng Duy để anh ta hiểu quy tắc của hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao

Không ngờ rằng, những kẻ tai to mặt lớn của thành phố Hải Phòng kia lại gió chiều nào theo chiều đó, chủ động nghênh đón.

Trước sự chào hỏi của mọi người, Viên Hoàng Duy ngoảnh mặt làm ngơ, giống như điều đó là dĩ nhiên.

Khi tới lối đi chào đón, Viên Hoàng Duy đưa tay chống hông nhìn vải đỏ trải dài hai bên lối đi, không khỏi nhíu mày.

“Thời đại nào rồi mà còn làm những thứ này, quê chết đi được.”

“Nhà họ Cao có thể coi là một thế lực có uy danh, làm sao có thể làm được những thứ quê mùa này được.” Viên Hoàng Duy nói

Những lời này đương nhiên cũng làm rộ lên những tiếng cười ngay phía sau anh ta.

“Mẹ nhà nó!” Long Tuấn Hạo nổi giận ngay tức khắc, giơ chân muốn tiến lên phía trước.

Dẫu sao, những thứ này cũng là do anh ta và Liễu Tông Trạch chỉ đạo mọi người làm, phải tốn thời gian rất lâu mới chuẩn bị xong.

“Đừng kích động.” Vẻ mặt của Liễu Tông Trạch cũng có chút khó coi, nhưng vẫn kéo Long Tuấn Hạo lại.

Long Tuấn Hạo lạnh lùng lườm Viên Hoàng Duy một cái, sau đó sầm mặt phụng phịu một mình.

Càng nhìn Viên Hoàng Duy, trong lòng anh ta càng cảm thấy khó chịu.

“Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao, hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao của hôm nay thực sự khiến tôi không hài lòng. ”

“Cao Anh Hạo đâu, sao không đến đón tiếp tôi?” Viên Hoàng Duy nhẹ nhàng hỏi.

Biểu cảm và giọng điệu của cậu ta rất bình tĩnh và thản nhiên, như thể coi đó là điều hiển nhiên.

Không có cố ý kiêu ngạo khoe khoang, cũng không có cố ý ngang ngược, nhìn cậu ta bây giờ hoàn toàn là dáng vẻ tôi mạnh tôi có quyền.

Không một ai lên tiếng.

Viên Hoàng Duy nhếch nhẹ lông mày nhìn Long Tuấn Hạo đang đứng đợi người.

Viên Hoàng Duy lạnh lùng hỏi: “Đây là cách tiếp đãi khách của nhà họ Cao sao?”

“Tao đợi con mẹ mày đó!” Long Tuấn Hạo thực sự không nhịn nổi nữa, hất tay Liễu Tông Trạch ra, cất bước đi tới.

“Mẹ nó! Mày là ai vậy? Dám nói chuyện như thế với anh Duy à?”

“Mày nghĩ mày ngon à? Hay là nghĩ anh Duy của tao không cầm nổi đao?”

“Ngay cả Cao Anh Hạo gặp anh Duy rồi cũng phải ngoan ngoãn biết điều, thì mày là cái thá gì hả?”

“Không biết sống chết! Có phải là mày muốn bị đánh không?”

Chỉ trong nháy mắt, đám người đi theo phía sau Viên Hoàng Duy đã nhao nhao lên.

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, nhìn đám người kia bằng ánh mắt trêu ngươi, nói:

“Tôi nói này, có phải các người mới rơi từ trên sao hỏa xuống không? Hay là trong nhà các người vừa kết nối mạng?”

“Thành phố Đà Nẵng bây giờ tình hình như thế nào, các người thật sự không biết sao, hay là giả vờ không biết?”

“Từ khi nào mà các người dám ở hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao diễu võ giương oai vậy?” Long Tuấn Hạo bị tiếng chửi mắng của đám người kia làm cho phì cười.

Người của Viên Hoàng Duy thật sự là không biết đêm hôm trước đã xảy ra chuyện gì à?

Chỉ cần bọn họ biết một chút thì sẽ không làm những điều ngớ ngẩn như thế này. Hay là não của đám con ông cháu cha này đều thiếu chút gì đó?

“Thành phố Đà Nẵng có tình trạng như thế nào? Dù là tình trạng gì thì cũng không đến phiên một đứa người làm như mày hô hào trước mặt anh Duy của chúng tao.”

“Này người anh em, bệnh đi vào bằng đường miệng, họa cũng từ miệng mà ra, đã hiểu chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc