RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1506

Thấy hai người Kim Tuyết Mai tới, Cao Bằng cười toe toét.

“Ha ha, Tuyết Mai à, em xem hôm nay trời có đẹp không này! Đông đến rồi, ngay cả ông trời cũng muốn chúc chúng ta bạc đầu giai lão đấy!”Cao Bằng cười ngoác mồm, lập tức chuẩn bị tiến về phía trước đón Kim Tuyết Mai.

Nhưng khi thấy Kim Tuyết Mai chỉ mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, gã không nhịn được mà trâm mặt xuống.

“Anh đưa bộ váy cưới chế tác riêng cho em rồi mà nhỉ?”

Đáy mắt Cao Bằng hiện lên một chút u ám.

“Làm đơ rồi, không có mặc.”

Kim Tuyết Mai vô cảm đứng tại chỗ, cất giọng bình tĩnh trả lời.

“Hừ! Bày đặt mặt mũi phải không? Chờ đến tối lúc tôi chà đạp em, em sẽ không giữ được biểu cảm thế này đâu.”

Tính cách của Cao Bằng bất thường, sớm nắng chiều mưa trưa đom đóm, một giây trước mặt còn cười toe toét, giây sau đã biến thành hung ác, ném bó hoa xuống đất, bước lên xe.

“Âm! Bịch! Bịch!”

Xung quanh toàn những thanh niên đang câm pháo lễ trên tay, nổ vang dội.

Kim Tuyết Mai và Kim Vũ Kiên bước lên chiếc xe thứ hai, đoàn xe này mới lục tục rời đi.

Cao Bằng không ép Kim Tuyết Mai ngồi ở xe đâu, dù sao hôm nay cũng chỉ là một hình thức, đến buổi tối, Kim Tuyết Mai sẽ hết đường trốn khỏi lòng bàn tay hắn.

Chị Ngô mang người từ trên núi xuống, nhìn đoàn xe từ từ rời đi phía trước, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay thủ đô Hà Nội sẽ náo nhiệt đây.”

Hơn trăm chiếc xe từ từ rời đi, bắt đầu lượn quanh thành phố.

Xe rước dâu không thể quay đầu, nên cứ đi mãi về phía trước.

Điều quan trọng là, Cao Bằng muốn lợi dụng cơ hội này, thể hiện chút địa vị của mình ở thủ đô Hà Nội.

Lại muốn cho cả thủ đô Hà Nội đều biết, bố mày cắm sừng thắng Cao Phong.

Vê chuyện gã có cưới một chiếc giày rách hay không, đối với gã mà nói thì sao cũng được.

Thủ đô Hà Nội hôm nay, Cao Bằng chiếm sạch con đường mà đoàn xe hoa đi qua, chỉ gã và đoàn xe mới được chạy trên con đường này.

Đến khi bọn họ đi được một vòng quanh thủ đô Hà Nội, lúc đến khách sạn nơi cử hành hôn lê, sau lưng đã có không dưới hai trăm chiếc xe đi theo.

Mỗi xe chiếc nào cũng đắt đỏ, trị giá không thể thấp hơn trăm triệu.

Mấy trăm chiếc xe này tập trung vào một nơi, xếp thành một hàng dài ơi là dài, đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Trừ những chiếc xe này ra còn có hàng trăm người đi theo hai bên đoàn xe, tiến hành hộ tống bảo vệ.

Trong những người này, có lính của nhà họ Cao phụ trách bảo vệ Cao Bằng, còn có thế lực ngâm do Cao Bằng thu phục ở bên này.

Lúc này tất cả đều giữ vị trí bảo vệ, bảo vệ đoàn xe xung quanh.

Xe cộ chạy chầm chậm từ ngoại ô thủ đô Hà Nội vào khu đô thị, chẳng mấy chốc sẽ đến khách sạn nơi cử hành hôn lễ.

Mà hai bên đường phố, người dân thủ đô vây xem chật kín, sóng người chen chen chúc chúc, nước chảy cũng không lọt.

Kim Tuyết Mai ngồi trong chiếc xe thứ hai, nước mắt rơi tí tách từng giọt.

Cuối cùng cô vẫn không chờ được người ấy.

Kim Vũ Kiên nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Kim Tuyết Mai, có ý an ủi nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp để mở miệng.

“Vũ Kiên, em biết không, khoảng thời gian này, mỗi giờ mỗi khắc ở đây chị đầu nhớ anh ấy”

“Chị mơ thấy mình gặp lại anh ấy, chị nhớ anh ấy lắm!”

Kim Tuyết Mai cắn răng, chẳng quan tâm đến gã tài xế lái xe phía trước, nước mắt chực tuôn rơi.

“Em biết, em biết hết, chị em biết.”

Kim Vũ Kiên không ngừng gật đầu, tối nào Kim Tuyết Mai cũng gọi tên Cao Phong, sao cô có thể không nghe thấy? “Nhưng anh ấy sẽ không trở lại, không trở lại nữa”

“Đời này của chị sẽ không còn thấy anh ấy nữa, bởi vì ngày này năm sau, sẽ là ngày giỗ của Kim Tuyết Mai”

Lúc này Kim Tuyết Mai bỗng nhiên ngừng khóc, giọng điệu trở nên vô cùng kiên định.

“Chị, chị nhất định đừng làm chuyện ngu ngốc nha, nhất định đừng!”

Kim Vũ Kiên nhìn thoáng qua tài xế phía trước, vội vàng khuyên giải an ủi.

Có một số việc, cô ấy không thể nói trước mặt tài xế.

Bình luận

Truyện đang đọc