RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1849

Nhìn thấy một màn này, rất nhiều người ở xung quanh đều vội vàng tản ra, lùi lại một khoảng cách về phía sau.

Cao Phong tranh đấu cùng với đám người Lê Tiểu Quyền, người bên ngoài như bọn họ cũng không dám chen vào.

“Sao vậy, da mặt lại ngứa à?” Trên gương mặt của Cao Phong là sự trêu đùa, thản nhiên hỏi.

Một lời này vừa nói ra, đã khiến cho rất nhiều người đều đang cố gắng nhịn cười, chỉ là Lê Tiểu Quyền thì lại càng thêm tức giận.

“Mẹ kiếp, ít nói nhảm với tôi đi! Tôi nói cho anh biết, Loại Long thạch này, hôm nay anh không thể mang đi được đâu!” Lê Tiểu Quyền lại đi về phía trước một bước.

“Xem ra, da mặt của anh quả thật lại ngứa rồi.” Cao Phong chậm rãi thu lại ý cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

Ánh mắt lạnh lùng như băng chợt loé lên khiến cho Lê Tiểu Quyền nhịn không được lùi lại một bước

Nhưng Lê Tiểu Quyền cũng không dám lùi bước!

Bởi vì đây là mệnh lệnh của Thương Tuấn Hồng giao cho anh ta, anh ta làm sao dám không làm theo cơ chứ?

Dù sao nhà họ Lê cũng phải dựa vào nhà họ Thương thì mới có thể sống được.

“Cao Vũ, tôi nói cho anh một lần nữa, anh tốt nhất đừng hối hận!”

“Khối đá nguyên liệu thô này vốn dĩ là của cậu Hồng, anh lại muốn lấy đi à, nằm mơ nhé!” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, nói.

Đến tận giờ phút này, mọi người mới chợt nhớ tới, khối phế liệu đó ở trong tay của Cao Phong, quả thật là cuat Thương Tuấn Hồng!

Nhưng, khối đá đó đã là đồ vật mà Thương Tuấn Hồng vứt đi, đồng thời còn đã mở miệng nói là ban thưởng cho Cao Phong.

Mà bây giờ nhìn vào biểu hiện của Lê Tiểu Quyền, hiển nhiên là thấy Cao Phong mở ra được đồ tốt, cho nên bọn họ muốn đổi ý.

“Lúc đó đến cả tôi cũng cảm thấy Cao Vũ này chỉ vì số tiền hai trăm triệu mà đến cả mặt mũi cũng không cần.”

“Bây giờ nghĩ lại, thì hoá ra Cao Vũ người ta mới là người thông minh! Nếu như tôi mà biết bên trong lại có Loại Long thạch, thì con mẹ nó chứ tôi cũng không cần mặt mũi.”

“Anh như vậy thì có là gì đâu, nếu như tôi mà biết bên trong có Loại Long thạch, con mẹ nó chứ bảo tôi quỳ xuống cũng được!”

Trong nháy mắt ở xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng nghị luận.

Mà cô gái mặc áo đen lúc trước bảo Cao Phong chính là cái đồ keo kiệt, sắc mặt lúc này cũng có chút xấu hổ.

“Là, là do… anh ta có vận may tốt đó chứ…” Cô gái mặc áo đen nhỏ giọng an ủi chính mình.

“Cô chủ, may mắn cũng là một loài thực lực!” Lão già hít một hơi, trong lòng cũng cảm thấy tò mò với Cao Phong.

Rốt cuộc thì người trẻ tuổi này là người như thế nào?

“Nếu như Lê Tiểu Quyền kia khăng khăng mặt dày đòi lại khối Loại Long thạch kia, thì không biết rằng Cao Vũ có vì e ngại quyền thế của đám người Thương Tuấn Hồng mà lựa chọn miễn cưỡng giao viên phỉ thuý ra hay không?”

Cô gái mặc áo đen lại nói một câu, đồ vậy thì là đồ tốt đấy, nhưng phải còn mạng mà giữ lấy, cũng phải còn mạng mà dùng thì mới được.

Vì một viên Loại Long thạch vô giá như vậy, đám người Thương Tuấn Hồng chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào để ra tay với Cao Phong.

“Cứ tiếp tục xem đi.” Lão già dừng lại một chút, nhẹ giọng trả lời.

Lúc này, đối mặt với sự chèn ép từng bước của Lê Tiểu Quyền, sắc mặt của Cao Phong vẫn không thay đổi, chậm rãi bỏ khối phỉ thúy Loại Long thạch kia vào một cái hộp nhỏ có vải mềm, sau đó để vào túi áo.

“Anh lấy nó ra cho tôi! Đó là đồ vật của cậu Hồng!” Lê Tiểu Quyền trừng to mắt, mắng Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc