RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3761

Yết hầu sĩ quan phụ tá cử động, nuốt nước bọt một cái, sau đó giọng nói hơi run rẩy nói.

“Cái gì?”

Bỗng nhiên Đức Khánh sửng sốt, sau đó nghiến răng nói: “Mẹ kiếp nói cái gì, lặp lại lần nữa, ông đây còn chưa nghe rõ.”

“Ngài Đức Khánh, bên trong không có ai, con mẹ nó một người cũng không có.”

Cuối cùng sĩ quan phụ tá cũng kịp phản ứng, không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đức Khánh.

Mọi người lập tức đều rơi vào trong trạng thái ngu ngơ.

Không có ai à?

Đây tuyệt đối là nói linh tinh!

Cho dù khối tập đoàn Phong Hạo trâu bò tới mấy, cũng không có khả năng tự khiến súng của mình nổ súng đúng không?

Không có ai sao?

Chỉ sợ đây là chuyện cười trong thiên hạ.

“Mẹ nó dám nói đùa với ông đây, ông đây nhất định cắt cậu ra thành tám khúc.”

Đức Khánh cũng hít sâu một hơi, sau đó trợn to mắt nói.

“Ngài Đức Khánh, tôi, tôi thật sự không lừa ngài mà!”

“Bên trong này thật sự không có ai, ngay cả quỷ ảnh đều không có, không tin ngài tới đây mà xem.”

Vẻ mặt sĩ quan phụ tá cầu xin, vươn tay chỉ vùng trũng.

Ánh mắt Đức Khánh nhìn theo bàn tay của sĩ quan phụ tá, nhìn bên trong vùng trũng một lát.

Ngay sau đó Đức Khánh nuốt nước bọt một cái, ôm súng tự động chậm rãi cất bước, đi về phía trước.

Mà đám người bên cạnh Đức Khánh, cũng bắt đầu tiến tới trước.

Tuy diện tích vùng trũng này rất rộng, nhưng lần này có hơn bảy chục ngàn cường đạo Nam Cương đến đây.

Cho nên vẫn không có bất cứ áp lực gì, bọn họ bao vây cả vùng trũng lại.

“Cạch! Cạch!”

Mọi người cố gắng đi rất nhẹ, sau đó chậm rãi tiến tới gần vùng trũng, nhìn xuống phía dưới.

“Pằng pằng pằng!”

Sau khi một tiếng súng cuối cùng vang lên xong, bỗng nhiên xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tim đám Đức Khánh đập rất nhanh, đột nhiên tăng lên gấp đôi, đợi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh lại, mới nghiến răng tiếp tục tiến lên.

Rất nhanh, mấy chục ngàn cường đạo Nam Cương bao vây quanh vùng trũng lại, đứng chi chít chen chúc nhau.

Đức Khánh cũng được mấy người yểm trợ, đi tới bên cạnh vùng trũng xem xét.

“Tách!”

Mọi người cùng bật đèn pin trong tay ra, chiếu về phía dưới vùng trũng.

Liếc mắt nhìn một cái, tất cả mọi người đột nhiên trợn to mắt.

Con mẹ nó, con mẹ nó là thứ gì thế?

Bên trong vùng trũng không có một bóng người, chỉ có rất nhiều thùng gỗ mà thôi.

Bên trong những thùng gỗ này không biết đặt cái gì, dưới đáy còn lót thêm cỏ khô.

Nhưng lúc này bên trong thùng gỗ đã không có thứ gì.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

Bỗng nhiên lại có tiếng súng vang lên.

Mọi người lập tức di chuyển đèn pin, chiếu về phía tiếng súng truyền tới.

Chỉ thấy có một chuỗi thứ gì đó, đang không ngừng rung động đùng đoàng trên mặt đất.

Tiếng vang biến mất, thứ kia cũng biến mất theo, chỉ để lại một chuỗi giấy vụn nổ tung.

Mọi người cứ trợn to mắt như vậy, không nhìn thấy một bóng người trong vùng trũng.

Bên cạnh lỗ mũi, từng mùi thuốc súng gay mũi cũng phả vào mặt.

“Chết tiệt, thật sự không có ai à?”

Đầu Đức Khánh ong ong, không nhịn được than thở một câu.

“Ngài Đức Khánh, thứ đồ chơi đó…”

“Hình như là pháo…”

Bình luận

Truyện đang đọc