Chương 3885
Anh cũng tin tưởng những người đã mất đi, sẽ không ngừng bảo vệ trước người bọn họ.
Cao Phong từng thấy một câu, bạn cứ cố gắng, còn lại giao cho ý trời!
Mà hiện giờ, Cao Phong đã dùng hết tất cả cố gắng.
Cuối cùng vận mệnh sẽ cho anh một kết quả như thế nào, anh đều thản nhiên tiếp nhận.
Cho dù con đường phía trước thế nào, đều sẽ không hối hận.
Lúc này, nếu như quan sát từ trên không Nam Cương, sẽ loáng thoáng nhìn thấy, có hai con sông màu đen rất to, đang không ngừng đi tới khu vực Nam Cương.
Cảnh Đông, Tam Giác Vàng, hình thành đường liên kết siêu cấp.
Con sông đen xì, giống như mãnh thú sổ lồng sức mạnh vô địch, thế nhất định phải xé nát hết kẻ địch.
Hai bên đều không có bất cứ ngọn đèn nào, thậm chí đều không lái xe.
Toàn bộ đều tiến hành trong đêm tối bí mật.
Cho nên hành động của bọn họ, không có người phát hiện.
Cùng lúc đó, trong phòng Đức Khánh.
Lúc gần năm giờ, Đức Khánh lại gọi một cuộc điện thoại với John.
Tối qua John đã sắp xếp mọi chuyện cho Đức Khánh.
Nhưng lúc này, trong lòng Đức Khánh vẫn có chút không nắm chắc.
“Ngài John, chúng ta chắc chắn bắt đầu phát động tổng tấn công vào lúc mặt trời lên sao?”
Đức Khánh nghiến răng, hỏi với microphone.
“Đương nhiên, tôi muốn quang minh chính đại ăn luôn cả Tam Giác Vàng.”
“Tôi muốn tất cả mọi người thấy được, kết cục đối nghịch với tôi.”
Hiện giờ John đã hoàn toàn điên rồi, liên tục thăm dò vài lần, ông ta phát hiện Diệp Thiên Long đều không có ý nhúng tay.
Cho nên mới khiến ông ta càng ngày càng bành trướng, cung cấp lượng lớn trợ giúp cho cường đạo Nam Cương, chuẩn bị ăn sạch Tam Giác Vàng.
“Dạ, thuộc hạ hiểu rồi!”
“Ngài John, ngài có tới đây hay không?”
Đức Khánh gật đầu, sau đó không nhịn được hỏi.
“Fuck! Sao tôi có thể qua đó chứ?”
“Tuy tôi thăm dò nhiều lần, Việt Nam sẽ không nhúng tay vào chuyện bên này.”
“Nhưng tôi mà làm quá rõ ràng, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ, ông có hiểu không?”
John hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mắng Đức Khánh một trận.
“Dạ dạ.” Đức Khánh không ngừng gật đầu xưng dạ, thái độ hèn mọn tới cực điểm.
“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa với tôi như vậy, bảo tất cả mọi người nghỉ ngơi thật tốt.”
“Lúc gần sáu giờ, mặt trời sẽ lên cao.”
“Đến lúc này bạo phát tổng tiến công, nhất định sẽ vô cùng tuyệt mỹ.”
John cười ha ha, giống như đang say mê trong cảnh tượng này.
Ông ta thích mặt trời mọc, bởi vì ông ta cảm thấy, mặt trời mọc tượng trưng cho cuộc sống mới.
Tượng trưng cho, một trang mới.
Mà hôm nay, trang mới này sẽ do ông ta tự mình mở ra, điều này không khiến ông ta say mê được sao?
“Ha ha ha!”
John càng nghĩ, càng không nhịn được cười ha ha.
“Đúng rồi, đến lúc đó ông bắt tên đầu trọc của khối tập đoàn Phong Hạo, còn có tên hay ở cạnh tên đầu trọc này nữa, phải đưa tới chỗ tôi.”
“Đùa giỡn tôi nhiều lần như vậy, tôi nhất định phải lột da bọn họ, sau đó ném lên vùng đất Nam Cương, phơi thây hoang dã!”
John vừa nhắc tới Liễu Tông Trạch, thì hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Dạ, ngài John, tôi biết rồi.”
Đức Khánh liên tục gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
“Ông còn chưa tìm được Cao Kình Thiên sao?”
“Có phải là cậu ta đã chết ở bên ngoài rồi không?”
Bỗng nhiên John nhớ tới chuyện này, ông ta đều sắp quên mất chuyện này.
“… Ngài John, thuộc hạ cũng không biết.”