Chương 2639
Lúc này, hai mắt của Diệp Thiên Long cũng đang nhìn về phía Kim Tuyết Mai, cảm xúc trong lòng rất là phức tạp.
Từng câu từng từ kia của Kim Tuyết Mai đều tựa như những cây kim thép vậy, hung hăng đâm vào trong lòng của ông ta, khiến cho trái tim của ông ta đau đớn giống như bị dao cắt.
“Cô gái ngốc, cô gái ngốc…” Vành mắt của Diệp Thiên Long lại càng thêm đỏ rát.
“Phạm Thanh Nhiên, tôi có thể đồng ý với tất cả yêu cầu của cô!”
“Chỉ cần cô đừng làm tổn thương đến Cao Phong, đừng làm tổn thương bất kỳ một người nào trong đám người Cao Phong bọn họ, như thế thì bây giờ tôi có thể lập tức rời xa Cao Phong!”
“Từ đây rời khỏi Thành phố Hà Nội, mai danh ẩn tính, cũng sẽ không lại đến gặp Cao Phong nữa!”
Kim Tuyết Mai thấy mình không khuyên nổi Cao Phong thì đột nhiên nhìn về phía Phạm Thanh Nhiên, cất giọng nghiêm túc lại xen lẫn cả nét thê lương.
“Lời này là thật?” Phạm Thanh Nhiên nghe vậy thì bất chợt cảm thấy vui mừng.
“Đương nhiên là thật, đương nhiên là thật! Chỉ cần cô bảo toàn bộ những người này rời đi, để cho bọn họ rút lui toàn bộ.” Trong mắt của Kim Tuyết Mai tràn đầy đau khổ, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
“Được! Được!” Trong nháy mắt, Phạm Thanh Nhiên cảm thấy rất vui mừng, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Long nói: “Chú Long, cảm ơn chú đã tới cổ vũ cho Thanh Nhiên, sau khi trở về cháu nhất định sẽ cùng cha đến cửa để cảm ơn!”
“Bây giờ, vẫn xin làm phiền chú… Mời chú… Tạm thời trở về đi thôi!” Ở trước mặt của Diệp Thiên Long, Phạm Thanh Nhiên cũng không dám ăn nói và có thái độ không có chừng mực.
“Ha ha…” Trọng Dương Bình cười lạnh một tiếng.
Mà rốt cục thì Diệp Thiên Long cũng chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Phạm Thanh Nhiên.
Từ khi ông ta lộ mặt ở nơi này trong ngày hôm nay tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta rời ánh mắt đi, nhìn thẳng vào Phạm Thanh Nhiên.
“Cô? Là thứ gì?”
“Nhà họ Phạm, là thứ gì?”
“Cũng có tư cách để cho tôi tới cổ vũ cho cô?”
Người đang khoác Áo mãng bào thêu chỉ vàng là Diệp Thiên Long đang đứng trước cửa máy bay kia liên tục quang ra ba tiếng chất vấn.
Vốn dĩ Phạm Thanh Nhiên còn đang để lộ ra khuôn mặt vui mừng, nhưng ngay tức khắc lại bị ba câu hỏi này, hỏi đến mức sững sờ tại chỗ.
Sắc mặt của những người khác cũng thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Đây, rốt cuộc là loại tình huống gì?
Chẳng lẽ Diệp Thiên Long phất cờ gióng trống, đích thân tới Thành phố Hà Nội, không phải là vì để cổ vũ cho Phạm Thanh Nhiên sao?
Nhưng mà, ngoại trừ nhà họ Phạm ở Thủ đô, còn có ai có thể có được loại mặt mũi này, khiến cho Diệp Thiên Long đích thân chạy tới?
Phạm Thanh Nhiên ngây ngẩn, Cao Phong cũng có chút nghi ngờ không thôi, ngay cả Kim Tuyết Mai, cũng là tràn đầy khiếp sợ mà nhìn Diệp Thiên Long, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Những người khác, bất kể là những đám quần chúng đang vây xem kia, hay là Chủ tịch Hà có địa vị không thấp đều ngậm chặt miệng giữ yên lặng.
Bọn họ phát hiện, thế cục trước mắt đã phát triển đến mức, khiến cho bọn họ có chút nhìn không thấu.
Một bầu không khí quỷ dị chậm rãi lan tràn khắp trong không gian trước quảng trường này.
“Chú Long… Chú, chú đừng đùa, đã dọa được đến Thanh Nhiên rồi…” Phạm Thanh Nhiên sửng sốt ước chừng gần nửa phút, cuối cùng mới nhỏ giọng nói một câu.
Trọng Dương Bình cười lạnh một tiếng, nói: “Thứ dọa được cô, còn ở phía sau đó.”
Mà từ sau khi Diệp Thiên Long hỏi ra ba câu hỏi kia xong thì cũng không tiếp tục để ý đến Phạm Thanh Nhiên nữa, mà lại thêm một lần nữa nhìn về phía Cao Phong.
“Cậu nói rằng, nếu như tôi cưỡng ép chia rẽ cậu và Tuyết Mai, thì cậu sẽ chống đối lại nhà họ Diệp của tôi?” Diệp Thiên Long chắp tay sau lưng hỏi.
Cao Phong trầm ngâm hai giây, sau đó cắn răng nói: “Không sai!”
Không lùi bước chút nào, nửa bước cũng không chùn chân.
Thái độ và sự bướng bỉnh của Cao Phong đã đổi mới sự nhận thức từ trước đó của rất nhiều người về anh.
“Được! Vậy tôi lại hỏi cậu!”
“Ban đầu, khi tôi nói tôi có một cô con gái, cậu cho rằng là tôi muốn gả con gái của chính mình cho cậu, sau đó đã lập tức tại chỗ từ chối tôi, chính là vì Kim Tuyết Mai này sao?”
Diệp Thiên Long cất giọng nghiêm túc hỏi lại: “Cậu vì Kim Tuyết Mai, mà ngay cả là quyền thế của nhà họ Diệp tôi cũng đều có thể không muốn?”