RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3388

Khi đó, khi thực hiện lễ động thổ xây dựng Khu quy hoạch Thành Bắc này, ở đây vẫn chỉ là một mảnh đất hoang.

Vào thời điểm đó, đứng tại Khu quy hoạch Thành Bắc mà đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy một mảng dân cư thưa thớt, vô cùng hẻo lánh.

Mà sau khi trải qua thời gian dài quy hoạch như vậy, từng tòa nhà cao tầng bán thành phẩm đã mọc lên rồi.

Đưa ánh mắt ra xa là những bức tường vẫn chưa được sơn, vẫn chỉ mang một mảng màu xám của xi măng.

Có điều, qua một khoảng thời gian nữa, những tòa nhà cao tầng này đều sẽ hoàn thành việc xây dựng, sau đó tiến hành sơn màu và tu sửa như tòa mẫu. Đến lúc đó sẽ là có bộ dáng thay đổi rất lớn.

“Trong quá trình xây dựng chắc không có vấn đề gì chứ hả?”

Cao Phong vừa đi, vừa tiện tay nhận lấy chiếc mũ an toàn lao động mà người phụ trách đưa cho, đội lên.

“Cậu Phong, không có chuyện gì.”

“Trong khu quy hoạch có nguồn vốn không ngừng cung cấp, không gặp phải khó khăn gì. Hơn nữa rất nhiều vật liệu xây dựng đều là đồ của chính chúng ta cung cấp, lại cộng thêm sự giúp đỡ của Tập đoàn Hà Đô. Do đó hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.”

Người phụ trách vội vàng báo cáo tỉ mỉ, không dám giấu diếm bất kỳ điều gì.

Cao Phong gật nhẹ đầu. Dù sao ngành nghề chủ đạo của Tập đoàn Hà Đô là lĩnh vực bất động sản, cho nên đối với đường đi nước bước ở khía cạnh này, bọn họ cũng nắm tương đối rõ.

“Nói đến chuyện này, các nhà đầu tư phát triển bất động sản khác đều là giữ lấy khu đất trước, sau đó thì bắt đầu thu hút luồng tiền về. Cho nên khi bắt đầu xây nhà thì đã bắt đầu đặt bán trước, sau đó lại thu thêm đợt tiền nữa. Còn chúng ta là đập thẳng tiền vào từ đầu đến cuối. Có lẽ cũng là độc nhất vô nhị rồi.”

Long Chí Minh lắc đầu cười, giọng điệu cảm khái.

Cao Phong vừa cười vừa gật đầu, nói: “Tiền lo được đủ. Nơi này phải xây cho tốt.”

“Vâng. Cậu Phong yên tâm. Tất cả mọi thiết kế đều đã làm theo yêu cầu của cậu.”

Người tổng phụ trách vội vàng gật đầu, đảm bảo với Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi gật đầu, hai tay cầm lấy bản vẽ, đặt ở sau lưng, nhìn cảnh tượng bận rộn trước mặt. Số tiền đầu tư lớn được rót vào, ba ca liên tục, không ngừng cố gắng đẩy nhanh tiến độ thi công. Tiến độ tuyệt đối là không chậm.

Nhìn theo tiến độ này thì sợ là không bao lâu nữa, Khu quy hoạch Thành Bắc có thể hoàn tất việc xây dựng rồi.

“Lúc đầu có lẽ động thổ thì đến lúc đó cũng phải tổ chức lễ hoàn công.”

Trong lòng Cao Phong nghĩ đến chuyện này, sau đó từ từ quay người. đi về phía xe.

Đến thăm một lượt, cũng có thể yên tâm rồi.

Sáu giờ tối.

Cao Phong tìm thấy số điện thoại của Liễu Tông Trạch, ấn nút thực hiện cuộc gọi.

Nhưng, điều khiến cho Cao Phong bất ngờ là điện thoại Liễu Tông Trạch lại ở trạng thái khóa máy.

Cao Phong hơi nhíu mày, gọi lại thêm cuộc nữa cho Liễu Tông Trạch.

Nhưng vẫn giống như lần trước đó, là ở trạng thái khóa máy.

“Thằng nhóc này, cứ như mất tích rồi không bằng.”

Cao Phong vừa nhíu mày vừa tìm số điện thoại của Long Tuấn Hạo, gọi cho anh ta. Có điều trong lòng anh không hề có chút lo lắng nào.

Nơi này là Thành phố Hà Nội. Cục diện hiện giờ đang dần ổn định, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố gì.

“A lô, anh Phong, có chuyện gì vậy?”

Điện thoại reo lên một lúc lâu mới thấy Long Tuấn Hạo bắt máy.

Cao Phong vẫn còn có thể nghe thấy tiếng súng tiểu liên từ bên đó truyền đến.

“Chuyện gì à? Các câu chết ở đâu rồi? Một tên thì không gọi điện được, một tên thì gọi cả nửa ngày cũng không bắt máy. Cả hai người đều không tìm được người. Thế nào? Có phải cảm thấy có thể buông lỏng rồi không? Không muốn làm nữa thì cút đi cho tôi.”

Đột nhiên Cao Phong baoh phát, tức giận mà gầm lên một trận vào điện thoại.

“Khụ. Anh Phong, anh đừng tức giận, đừng tức giận.”

“Tôi đang luyện binh ở vùng ngoại ô phía Bắc mà. Cách núi Bồng Thiên không xa lắm, có thể qua đó bất cứ lúc nào.”

“Anh có chuyện gì sao?”

Long Tuấn Hạo vội vàng chạy đến khu vực yên tĩnh, nói vào điện thoại.

“Tông Trạch đâu? Đi đâu rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc