RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2113

“Nếu như con không thể nói chuyện được thì cha sẽ ra tay.” Phạm An Quốc khẽ gật đầu.

Mặc dù trong lòng rất tò mò giống như bị mèo cào nhưng ông ta hiểu rõ tính cách của Phạm Thanh Nhiên.

Nếu như Phạm Thanh Nhiên không muốn nói thì có hỏi cũng sẽ không hỏi được gì cho nên không cần phải hỏi thêm nữa.

“Cha yên tâm con hiểu rõ.” Phạm Thanh Nhiên khẽ gật đầu nắm chặt điện thoại trong tay.

Vốn dĩ cô ta định giữ điểm yếu này lại rồi sẽ lấy ra khi nguy cấp để bức bách Cao Phong không thể không cúi đầu với mình.

Nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể dùng sớm hơn.

Điểm yếu này đối với Cao Phong mà nói cực kỳ quan trọng.

Chỉ cần Cao Phong không phải là người ngu xuẩn thì chắc chắn sẽ biết phải làm sao.

Phạm Thanh Nhiên vô cùng tin tưởng cuộc nói chuyện lần này với Cao Phong cô ta khẳng định sẽ thắng ván tiếp theo.

Minh Hương Các ở Thủ Đô.

Đây là quán trà thuộc sở hữu của một thương gia được trang trí theo phong cách cổ kính, trang nhã thoải mái dễ chịu.

Ở chốn phồn hoa của Thủ Đô lại có một quán trà yên tĩnh như vậy trái lại là là một nơi tốt hiếm có.

Nếu như thích náo nhiệt thì có thể ngồi ở dưới sảnh lớn vừa thưởng thức trà vừa thưởng thức cô gái đẹp mặc đồ cổ trang chơi đàn tì bà.

Nếu như thích yên tĩnh thì có thể vào phòng riêng u nhã tĩnh mịch của quán trà, cho dù nói chuyện phiếm hay làm gì cũng đều vô cùng thuận tiện.

Lúc này đám người Cao Phong đang ngồi ở trong phòng riêng u nhã tĩnh mịch trên tầng cao nhất.

Khả năng cách âm của phòng riêng được làm rất tốt nên không thể nghe thấy được âm thanh ở bên ngoài.

Bên trong phòng hương trà tràn ngập bốn phía, xung quanh có trúc xanh màu ngọc bích làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Cao Phong, Thương Hồng Thịnh, Lê Đức Minh, Lâm Đống còn có Khổng Duệ Chí cùng với Lý Khải Kiệt vừa mới bị kêu đến đang ngồi đối diện nhau trước bàn trà đơn giản trang nhã.

Về Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng, tuy nói cha của họ có ý muốn để cho họ đi theo học một số thứ nhưng họ thực sự không thể chịu được bầu không khí như thế này.

Đối với họ mà nó quán trà là nơi rách nát có cho tiền cũng sẽ không tới.

Họ càng thích những âm thanh làm rung động lòng người trong sàn nhảy DJ hoặc là câu lạc bộ đêm hơn.

Thương Hồng Thịnh tự mình pha trà, động tác rửa trà pha trà, rửa ly rồi lại rót trà cực kỳ thuần thục.

Ngay cả Cao Phong cũng không ngừng gật đầu, nghệ thuật uống trà của Thương Hồng Thịnh thật sự là không đơn giản.

Khi lá trà được pha bằng nước sôi, hương trà tỏa ra, khiến cho cả căn phòng tràn ngập hương trà.

Loại lá trà thượng hạng này đúng là vô cùng bất phàm.

Nhắm mắt lại ngửi hương trà, giống như đang đặt mình vào trong vườn trà, gió nhẹ thổi vào mặt, rất là thoải mái.

“Ngài Phong, mời ngài uống trà.”

Thương Hồng Thịnh nhẹ nhàng cầm chén trà đặt trước mặt Cao Phong.

Sau khi đưa tách trà đầu tiên cho Cao Phong, mới tới những người khác.

Cao Phong không thích mấy cái thứ gọi là lễ nghi phiền phức này, nhưng cũng không thể không cho bọn họ mặt mũi, chỉ có thể không phát biểu ý kiến.

“Hôm nay tôi đã lấy được khu thương mại Kiên Thành, vốn nên mở một bữa tiệc rượu chúc mừng, nhưng mà tất cả mọi người đều có việc bận.”

“Cho nên hôm nay tôi xin lấy trà thay rượu, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”

Cao Phong nâng chén trà lên, cùng mọi người chạm cốc cười nói.

“Ai nha, ngài Phong, ngài nói quá rồi, chúng tôi cũng không giúp đỡ được gì mấy.”

“Đúng vậy, bảy mươi nghìn tỷ là do ngài bỏ ra, chúng tôi quả thự không giúp đỡ gì.”

Đám người nhao nhao xua tay, cùng Cao Phong cụng ly một cái.

“Tiền không đáng là gì, mọi người có thể vì tôi mà đắc tội nhà họ Phạm, điểm này khiến tôi rất là cảm ơn.” Cao Phong có sao nói vậy, khiến cho mấy người này cảm thấy rất thoải mái.

Trải qua chuyện hôm nay, tình cảm của mấy người này cũng xem như là thân thiết hơn,

Bình luận

Truyện đang đọc