Chương 3221
“Nếu cậu thật có thể đến trước mặt tôi sau huyết chiến trăm người, đó là số mạng, số mạng để cho nhà họ Diệp thần phục, giúp cậu diệt nhà họ Đặng.”
“Nếu cậu không thể đi tới trước mặt tôi, đó cũng số mạng, cũng sẽ không có chuyện nhà họ Diệp giúp cậu.”
“Cho nên, hết thảy đều là số mạng.” Ông cụ Diệp giải thích rõ ràng.
Tóm lại, hết thảy vẫn là phải xem bản lĩnh Cao Phong.
Anh có thể nhảy qua hố bẫy đó, là có thể thuận lợi có được sự từ trợ giúp nhà họ Diệp.
Nếu là không vượt qua nổi, vậy thì ảm đạm lui ra, chiến bại rút lui.
Nghe thấy ông cụ Diệp giải thích, Cao Phong suy tư gần mười giây, nhưng khẽ lắc đầu.
“Nhưng mà tôi cũng không đồng ý cách làm của ông.”
“Ông rõ ràng có thể có quyết định, lại hết lần này tới lần khác làm phức tạp lên như vậy.”
“Chỉ vì tìm cho mình một gọi là lý do chính đáng, cho nên phải để cho nhiều người như vậy cuốn vào cái này vòng xoáy sao?”
“Chính vì để tìm một lý do cho chính ông thì phải cược nhiều tính mạng vệ sĩ nhà họ Diệp như vậy, đáng giá sao?”
Cao Phong nói xong lời cuối cùng, trong lời nói, đã có chút tức giận.
Đối với anh mà nói, mỗi một chiến sĩ, cũng giống như là anh em của anh vậy.
Anh trân trọng sự an toàn của từng người một, quý trọng tính mạng mỗi một tên thủ hạ.
Bởi vì không có bọn họ, cũng không có Cao Phong hôm nay.
Nếu như Cao Phong là một chiếc bánh xe lớn, vậy những thủ hạ kia, chính là dầu nhớt làm trơn bánh xe lớn.
Bọn họ ủng hộ Cao Phong, khiến cho Cao Phong một tay tung hoành, một đường chinh chiến.
Cao Phong làm sao có thể, không quan tâm bọn họ?
Cho nên, đối với cách làm của ông cụ Diệp, Cao Phong căn bản không thể hiểu được.
“Thân là chiến sĩ, chiến trường chết trận, vốn là vinh dự cao nhất của bọn họ.”
“Cái này, căn bản không là gì hết.” Ông cụ Diệp chậm rãi vuốt râu, giọng vẫn không hề để ý.
Cao Phong bình tĩnh nhìn ông cụ Diệp, bỗng nhiên mất đi hứng thú nói chuyện.
Càng không muốn tranh cãi nữa.
Có lẽ đối với người thường thấy vô số người đứng lên ngã xuống như ông cụ Diệp mà nói, chỉ mấy trăm mạng người, căn bản không coi vào đâu.
Nhưng đối với Cao Phong mà nói, không cách nào chấp nhận.
Cho nên, đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Tam quan bất đồng, chỉ có thể nói một tiếng tôn trọng lẫn nhau.
Mất đi hứng thú nói chuyện, đám người Cao Phong nói chuyện một hồi, liền chuẩn bị rời đi.
“Thật ra thì nếu Vũ Siêu không nhường cậu, cậu căn bản đi không tới nổi trước mặt tôi.”
“Ít nhất, chuyện này cậu nên cảm ơn tôi.” Ông cụ Diệp bỗng nhiên mở miệng, nói đến chuyện này.
Cao Phong nghe vậy lập tức xoay người, nhìn về Vũ Siêu phía xa xa.
“Ông không nói, tôi thật đúng là quên.”
“Giữa tôi và Vũ Siêu nhất định còn phải đánh một trận nữa.”
Trong ánh mắt Cao Phong mang chiến ý, nhìn về phía Vũ Siêu.
Thân là một người học võ, ít nhất trong võ đạo, cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.
Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.
Người tập võ, ắt sẽ có tranh đoạt!
Ngày đó đánh một trận, Vũ Siêu bỏ qua cho Cao Phong, chuyện này Cao Phong cũng hiểu.
Cho nên, Cao Phong lúc ấy quyết định, chờ anh bình phục, nhất định phải đường đường chính chính cùng Vũ Siêu đấu một trận.
Ra tay hết sức chính là sự tôn trọng nhất với một chiến binh.
Vũ Siêu cất bước đi về phía trước, chắp tay nói: “Lúc đầu chuyện tôi nhường cậu, thật ra đó cũng là mưu kế do ông cụ Diệp bày ra.”
Một câu nhưng đã giải thích rõ ràng rất nhiều chuyện.
“Hôm nay, ông không cần phải nhường tôi đâu.”
Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng làm một động tác đáp lễ của chiến binh.
Một luồng ý chí chiến đấu trong lòng càng không áp chế được mà muốn được thoát ra.