Chương 2217
“Bên các ngành quản lý có liên quan mới là thủ đoạn có thể thật sự khiến cậu ta đi vào chỗ chết.
Tài xế Tuấn Minh gật đầu, giọng điệu cũng mang theo sự lạnh lùng. Cao Phong chắc chắn phải bị đánh đến muôn đời không thể trở lại thì bọn họ mới thu tay được.
Bằng không, một khi Cao Phong có cơ hội, chắc chắn anh sẽ trở lại, ra tay đối phó với nhà họ Phạm.
“Tốt. Truyền lệnh xuống, tiếp tục tiến hành kế hoạch. Nhất định phải nghĩ mọi cách ép cho Cao Phong chịu tội.” Phạm An Quốc lạnh lùng hắng giọng, lập tức nói ra kế hoạch của ông ta.
“Vâng thưa ông chủ!” Tài xế Tuấn Minh vội vàng trả lời.
Phạm An Quốc chậm rãi quay đầu, nhìn về phía màn hình tivi, trong ánh mắt lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo.
“Cứ ngông cuồng đi. Tôi xem cậu còn ngông cuồng được đến lúc nào.”
“Đợi sau khi cậu bị bắt lại thì cậu không còn ngông cuồng được nữa đâu.”
Nhìn dáng vẻ của Cao Phong trong tivi, Phạm An Quốc lạnh giọng tự nói với mình.
Trong Khu phố thương mại Kiên Thành lúc này.
Theo từng món “quà lớn” mà Cao Phong đưa ra, toàn bộ hiện trường đều sục sôi, náo nhiệt vô cùng.
Đợi sau khi mọi người huyên náo xong, Cao Phong chắp một tay sau lưng, đưa nắm tay trái ra, từ trong không trung chầm chậm hạ xuống.
“Vù!”
Theo động tác của Cao Phong, cả hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng.
Sức ảnh hưởng và khả năng kêu gọi này thật khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Đợi sau khi toàn bộ hiện trường trở nên yên tĩnh trở lại, Cao Phong mới lên tiếng.
“Đương nhiên, còn có chỗ tiền mặt này.”
Cao Phong tiện tay cầm lấy một nắm. Chỗ tiền giấy xếp cao như núi ở trước mặt lập tức bị anh lấy đi vài xếp vào trong tay.
“Tôi hy vọng Khu phố thương mại Kiên Thành có thể phồn vinh và thịnh vượng hơn nữa. Điều này không thể tách rời với sự nỗ lực của mỗi một con người.”
“Nhưng bất kể mọi người bỏ ra bao nhiêu thì ở chỗ tôi đều sẽ có được sự đền đáp nên có.”
“Chỗ tiền này, tôi không động vào một đồng nào. Lát nữa sẽ chuyển toàn bộ vào Tòa nhà Trung tâm quản lý.”
“Đợi đến cuối năm, toàn bộ nhân viên của Khu phố thương mại, toàn bộ người thuê nhà và toàn bộ khách hàng từng đến mua đồ…”
“Đến lúc đó, tất cả mọi người đến đây, tôi làm cơn mưa lì xì cho mọi người. Một cơn mưa lì xì thật sự. Hai mươi nghìn tỷ, toàn bộ rải ra.”
Cao Phong cầm trong tay mấy xếp tiền giấy, lần nữa bắn ra một quả bom hạng nặng.
“Vù!”
Toàn bộ mọi người đều ngẩng đầu lên ngay lập tức, nhìn về phía Cao Phong.
Vốn dĩ còn chỉ là chuyện giữa những người thuê nhà, hiện giờ còn lan đến cả nhân viên công ty và khách hàng đến Khu phố thương mại mua sắm rồi sao?
Con mẹ nó, mưa lì xì hai mươi nghìn tỷ?
Mưa lì xì này sẽ mưa thế nào đây?
Lẽ nào là cho hai chiếc dù lượn hoặc là hai chiếc máy bay trực thăng rải xuống từ phía trên Khu phố thương mại Kiên Thành sao?
Chuyện này, chuyện này, chuyện này cũng quá đỉnh rồi đấy?
“Ông chủ Cao Vũ tuyệt vời! Ông chủ tốt của Việt Nam!”
“Yêu rồi, yêu rồi, yêu rồi! Sao lại có thể ngầu như vậy được chứ?”
“Tôi quyết định rồi, sau này mua đồ sẽ chỉ đến Kiên Thành. Tôi thề!”
“Ha ha ha, ngồi đợi mưa lì xì.”
Hàng nghìn khách hàng trong Khu phố thương mại đều hô lên, ai ai cũng vô cùng hưng phấn.
Bất kể là cuối cùng có thể cướp được bao nhiêu lì xì, điều quan trọng chính là không khí này.
Mà thảo luận trên mạng cũng lập tức bùng nổ.
“Đỉnh, đỉnh, đỉnh. Ông chủ tốt của Việt Nam, tôi muốn hỏi một chút, tôi là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp. Kiên Thành còn tuyển nhân viên không?”
“Hỏi nhỏ xíu chứ, cơn mưa lì xì bao giờ diễn ra vậy? Để tôi vào Thủ đô thuê một căn nhà, chiếm chỗ trước…”
“Không có tính người! Thật là không có tính người mà!”