RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1817

Le Tiểu Quyền cảm thấy không đúng mới nhìn xuống phía dưới.

“Đúng là buồn cười! Nhưng mà cậu nói rằng có mấy đứa ngu cầm rác rưởi làm bảo bối, cậu đang nói bản thân mình đúng không?” Đột nhiên cô gái mặc áo đen lạnh nhạt mở miệng nói.

“Cô nói cái gì?” Lê Tiểu Quyền tức giận, chỉ tay về phía cô gái áo đen muốn mắng cô ta một trận.

Nhưng mà đúng lúc này, có một bóng người xuất hiện đi lên đạp Lê Tiểu Quyền một cái.

“Ầm!”

Một cú đạp này từ phía sau lưng của Lê Tiểu Quyền làm Lê Tiểu Quyền lảo đảo một cái, sau đó nằm sấp xuống mặt đai cắt đá.

“Đẹt, là ai dám đá tôi!”

Lê Tiểu Quyền hét lên một tiếng, sau đó dựa đầu vào mặt đá, vững vàng ngã xuống sàn đá.

“Tôi chẳng những không chi đá cậu! Mà tôi còn muốn giết chết cậu!”

Một tiếng hét giận giữ vang lên, sau đó một người nhảy xuống mặt sàn đá, đi về phái Lê Tiểu Quyền đá anh ta một cái.

Bây giờ Lê Tiểu QUyền mới nhìn ra người vừa nãy đá anh ta là Thương Tuấn Hồng.

“Cậu Hồng, anh đừng đánh tôi mà cậu Hồng, anh cũng phải nói rõ cho tôi biết là tôi sai chỗ nào chưa!”

“Nếu không phải tôi chọn khối đá này cho anh, thì anh cũng không được khối ngọc quý như vậy!” Lê Tiểu Quyền vừa che đầu vừa nói.

Vốn dĩ bây giờ Thương Tuấn Hồng đã tức giận, cả người anh ta bao trùm trong sự tức giận.

Trong sâu thẳm ánh mắt anh ta là sự tức giận, nó giống như muốn ăn sống Lê Tiểu Quyền vậy.

Mà sau khi nghe thấy câu nói này thì Lê Tiểu Quyền thì sự tức giận của anh ta đã lên đến cực điểm rồi, anh ta liên tục đá Lê Tiểu Quyền.

Mọi người xung quanh không ai dám đi lên ngăn cản, bởi vì bọn họ cũng cảm nhận được sự tức giận của Thương Tuấn Hồng.

Khổng Duệ Chí hơi bất ngờ nhìn về phía bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Cao Phong vẫn đang chọn đá, bình tĩnh trả giá với ông chủ bán đá.

“Nếu vậy thì cậu đi lên xem là mình đã chọn viên đá gì để ông đây mua!” Thương Tuấn Hồng giận giữ, sau đó dùng tay tách đôi viên đá kia ra ném xuống trước mặt Lê Tiểu Quyền.

Lê Tiểu Quyền trợn to hai mắt, cả người anh ta giống như bị điện giật.

Chỉ nhìn thấy một nửa viên đá bị cắt ra, trong đó có mảnh lớn màu xám trắng, nó giống như photpho màu vàng vậy.

Hàm lượng của ngọc rất ít.

“Việc này không thể nào!” Đột nhiên Lê Tiểu Quyền ngồi thẳng cơ thể, hai tay anh ta cầm hai khối nguyên thạch.

Anh ta càng nhìn thì càng cảm thấy kinh hãi.

Mà mọi người xung quanh cũng bắt đầu thở dài, hôm nay Thương Tuấn Hồng thừa lặng rồi.

Ai cũng không nghĩ tới một khối ngọc trông như vậy thực ra nó chỉ ở một lớp mỏng thôi.

Lớp ngọc bích này giống như một miếng thịt bò bít tết trong chiếc bánh mì kẹp thịt. Mà vết cắt đầu tiên của Cao Phong đúng với chiều dọc của miếng bít tết nên nó mới trông to như vậy.

Nhưng mad ngoài phần bít tết mỏng này ra bên ngoài chỉ là bánh mì rẻ tiền.

Một khối nguyên thạch như vậy ngoại trừ một lớp ngọc mỏng thì đều là đá nên nó không đáng giá một xu.

Điều nầy….

Tất cả mọi người không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

“Không thể nào, việc này không thể nào xảy ra!” Lê Tiểu Quyền không dám tin tưởng, anh ta xem đi xem lại.

Bình luận

Truyện đang đọc