Chương 2756
Thậm chí anh ta cũng không muốn đi ra nhìn xem, tiếng súng vang lên rốt cuộc đã bắn vào nơi nào.
Điều này chứng tỏ, anh ta không thèm để ý tới sự sống chết của Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo chỉ có thể cười khổ.
Anh ta tình nguyện bị Liễu Tông Trạch dùng vũ khí mạnh bắn, cũng không muốn bị những tên cấp dưới đó, còn là những kẻ nội gián đó bắn vào trên người!
“Anh Long, em cảm thấy anh Trạch bên kia có hơn một mười nghìn người, cần phải dạy dỗ một chút.”
“Chỉ cần một câu của anh, em ở bên này sẽ lập tức dẫn người qua đó.” Sĩ quan phụ tá đi vào phòng, nói với Long Tuấn Hạo.
“Không cần, các cậu đừng làm gì, cứ chờ đi.”
“Anh Phong nói em chờ, vậy thì chúng em sẽ chờ.” Long Tuấn Hạo vẫy vẫy tay, từ chối ngay lập tức.
Gần đây, chắc chắn anh ta không thể trực tiếp dẫn người qua đó, nếu không hai bên sẽ bùng nổ chiến tranh, đến lúc đó cục diện không thể cứu vãn nổi.
Thứ hai, Cao Phong chỉ cho anh ta đi một chuyến, cũng không có sắp xếp gì khác, anh ta cũng không dám tự mình làm chủ.
Cho nên, bây giờ anh ta cũng đang đợi, chờ kế hoạch tiếp theo của Cao Phong.
“Anh Long, sao anh lại tin tưởng anh Phong như vậy?”
“Cả ngày hôm nay anh ta còn chưa xuống khỏi núi Bồng Thiên, hình như có ý trốn tránh.” Sĩ quan phụ tá có chút không hiểu.
“Vô nghĩa, tôi không tin anh ấy thì tin ai?”
Long Tuấn Hạo lấy ra một điếu thuốc, dừng một chút mới hỏi: “Cậu biết Khối tập đoàn Phong Hạo của chúng ta từ đâu mà có không? Thật ra lúc trước tôi và anh Phong cũng là kẻ thù.”
Sĩ quan phụ tá nghe vậy thì sửng sốt, có chút mờ mịt nhìn Long Tuấn Hạo.
Rất khó để tưởng tượng, tình cảm của Cao Phong và Long Tuấn Hạo tốt như vậy, lúc trước lại là kẻ thù?
“Lúc trước anh Phong ở trong mắt tôi thật sự không là gì cả.”
“Tuy rằng anh ấy thừa kế bất động sản Phong Mai, còn khống chế nhà họ Liễu và nhà họ Đường, nhưng mà ở trong mắt tôi anh ấy vẫn không là gì cả.”
“Tập đoàn Thiên Long chúng ta, hơn nữa cả Hiệp hội Thương mại Thành phố Hà Nội cùng ra tay, đánh anh Phong hoa rơi nước chảy.”
“Văn Phó tôi nói với cậu, tình hình lúc ấy còn nghiêm trọng hơn cả bây giờ, đám người anh Phong sắp bị đánh tan, thậm chí còn bị đánh ra khỏi thành phố Hà Nội!”
“Thậm chí tôi cũng không tưởng tượng được, anh Phong phải giải quyết tình trạng đó như thế nào.”
“Kết quả cậu đoán xem?” Long Tuấn Hạo hút một hơi thuốc, còn thừa nước đục thả câu.
Nhớ tới những chuyện trong quá khứ, trong mắt Long Tuấn Hạo cũng xuất hiện một chút buồn cười, ngay cả tâm trạng phiền muộn cũng tốt hơn không ít.
“Thế nào?” Sĩ quan phụ tá duỗi dài cổ, gương mặt tò mò.
“Lúc ấy một tay tôi giật dây, đánh thể lực của anh Phong hoa rơi nước chảy, sau đó thất bại rút lui.”
“Chỉ trong một buổi sáng, đánh tan mười mấy công ty.”
“Sau đó tôi mới biết được, mặc dù dưới loại tình huống lúc ấy, anh Phong sắp xong đời rồi, nhưng anh ấy lại không hoảng loạn một chút nào, chỉ nói với mấy người lão Lâm Quân là, chờ!”
“Mà chính anh ấy, lại lên tầng cao nhất của căn biệt thự ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, một mình ở đó không một chút sốt ruột.”
“Tôi cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang chờ đợi điều gì!”
“Kết quả khá tốt, tới khi kẻ thù của tập đoàn Thiên Long chúng ta tìm lính đánh thuê nổi tiếng ở nước ngoài, suýt chút nữa thì cho toàn bộ thành viên của Hiệp hội Thương mại Thành phố Hà Nội treo cổ.”
“Sau đó anh Phong một mình đứng ở biệt thự trên đỉnh núi, mạnh mẽ ra tay, điều vô số binh sĩ của nhà họ Cao tới, Cao Kim Thành đó cậu còn nhớ không? Trực tiếp giết sạch toàn bộ đám lính đánh thuê kia.”
“Tóm lại là, ngày đó nếu không phải có anh Phong, vậy thì chúng ta xong đời chắc rồi!”
“Cho nên tôi nói anh Phong là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng không phải là nói giỡn.” Long Tuấn Hạo càng nói càng không ngừng cảm khái, ngay cả thuốc lá cũng cảm thấy ngon hơn.
Sĩ quan phụ tá trừng lớn đôi mắt, sau đó không nhịn được hỏi: “Nhưng mà sao anh Phong lại biết sẽ có kẻ thù của tập đoàn Thiên Long tới đây chứ? Anh ấy biết bói toán sao?”
Long Tuấn Hạo nghe vậy thì vẫy vẫy tay, nói: “Sao có thể chứ, lúc ấy anh ấy nói là chờ, thật ra là đang cho tập đoàn Thiên Long và Hiệp hội Thương mại Thành phố Hà Nội thời gian suy nghĩ mà thôi!”
“Cậu nghĩ lại xem, kế hoạch trên thương trường anh ấy là một đốm lửa nhỏ, cấp dưới thì có anh Thành và binh sĩ trung thành, tận tâm đó, hơn nữa còn đều cầm vũ khí mạnh trong tay.”
“Muốn treo cổ chúng ta, không phải là việc nhẹ nhàng sao?”
“Hơn nữa cũng đúng là may mắn, nếu không phải có đám lính đánh thuê đẫm máu chặn ngang một chân, thì có lẽ người chúng ta xuống tay chính là anh Phong rồi!”