RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2699

“Reng reng!”

Chính lúc này, có ai đó đã gõ cửa phòng.

“Xin mời vào, cửa không khóa.” Liễu Tông Trạch xua xua tay.

Ở khách sạn của mình, Liễu Tông Trạch thấy rất thoải mái.

“Cậu Tông Trạch, đây là rượu của cậu.”

Hai người đẹp chân dài mặc đồ công sở đẩy một chiếc xe nhỏ nở nụ cười bước vào.

“Được rồi, để trên bàn được rồi.” Liễu Tông Trạch chỉ vào phòng khách nhỏ trong phòng.

“Vâng ạ.”

Hai người đẹp chân dài đáp lại rồi đặt chai rượu và một ít điểm tâm lên trên bàn.

Có rượu vang, có rượu trắng và rất nhiều loại khác nhau.

Đợi hai người đẹp chân dài kia rời khỏi, Liễu Tông Trạch nhìn đồng hồ một cái.

“Mỹ Lệ, em ở đây đợi anh một chút, chắc anh Phong sắp đến rồi, anh đi đón anh ấy.” Liễu Tông Trạch đứng dậy nói.

“Được, em đợi anh.” Cao Mỹ Lệ kéo tay Liễu Tông Trạch và dịu dàng nói.

“Được.” Liễu Tông Trạch hôn nhẹ Cao Mỹ Lệ một cái rồi lấy áo khoác đi ra khỏi phòng.

Sau khi tiễn Liễu Tông Trạch đi, Cao Mỹ Lệ đứng yên tại chỗ hồi lâu, cô lấy điện thoại ra lần nữa và bước ra ban công.

“Phù!”

Cao Mỹ Lệ thở một hơi dài, sau đó cắn răng gọi điện thoại đi.

“Alo, cháu điên rồi sao? Cháu đang làm gì vậy? Giờ này còn dám gọi điện thoại đến?”

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối thành công, giọng nói của chú Lực cũng vang lên.

“Liễu Tông Trạch đi ra ngoài rồi, không sao đâu.” Cao Mỹ Lệ trầm trọng nói.

Lúc này chú Lực mới yên tâm, sau đó ông ta chau mày hỏi: “Giọng nói của cháu hình như không ổn lắm, sao thế?”

“Chú Lực, cháu cảm thấy chúng ta làm như thế, có thể là không được đâu.”

“Mối quan hệ giữa Tông Trạch và Cao Phong quá tốt, chúng cháu vừa nãy có bàn bạc qua, cháu cảm thấy kế hoạch này vô ích thôi.” Cao Mỹ Lệ cắn chặt răng và nhẹ nhàng nói.

“Mày phát điên cái gì vậy?” Quả nhiên, chú Lực bỗng chốc bùng nổ.

“Kế hoạch lâu như thế rồi, bây giờ đến bước cuối cùng cháu muốn rút lui sao?”

“Tao nói cho mày biết, mày thật sự muốn biết chữ “chết” viết thế nào ư?”

“Mày thật sự nghĩ mày ở thành phố Hà Nội thì tao hết cách với mày sao?”

Chú Lực hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Tao chỉ cần một cuộc điện thoại thì mày không sống nổi quá một tiếng đồng hồ, có tin không?”

Cao Mỹ Lệ cắn chặt môi đến mức trắng bệch, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ là cháu cảm thấy…hay là mình dùng cách khác, cách này không ổn lắm.”

“Nhảm nhí! Không ổn cũng phải ổn!”

“Tao nói cho mày biết, đừng có mà hành động linh tinh, mày không làm xong việc này thì mày hãy đi chết đi!”

“Còn chuyện tao từng hứa cũng nằm mơ đi, tất cả chúng mày đều phải chết!”

Chú Lực đột nhiên nổi cơn giận và lớn tiếng mắng chửi Cao Mỹ Lệ.

“Cháu biết rồi.” Cao Mỹ Lệ im lặng vài giây rồi gật gật đầu.

Chú Lực ngừng lại vài giây, sau đó chau mày hỏi: “Cháu nói thật cho chú biết, có phải là cháu phim giả tình thật với với thằng nhãi Liễu Tông Trạch kia rồi không?”

“Hay là cháu đã thích tên nhãi đó rồi hả?”

“Chú Lực, cháu không có.” Cao Mỹ Lệ nhanh chóng giải thích.

“Không có thì tốt! Nói cho chú biết bây giờ tình hình thế nào rồi?” Chú Lực hừ lạnh lùng hỏi.

“Cao Phong đang trên đường đến, Liễu Tông Trạch đi đón anh ta rồi.” Cao Mỹ Lệ trả lời thành thật.

“Hãy làm theo kế hoạch! Chú sẽ cho người âm thầm giúp đỡ cháu.”

“Chú nói thêm một lần nữa, cháu làm thế nào thì làm, thứ chú muốn, cháu nhất định phải làm được!”

Chú Lực hừ lạnh lùng một cái rồi cúp máy.

Cao Mỹ Lệ buông điện thoại xuống, hướng ánh mắt về phía xa.

Bây giờ cô đang ở lầu tám, cách mặt đất khoảng hai mươi mấy mét, có thể nhìn thấy phong cảnh ở nơi rất xa.

Bình luận

Truyện đang đọc