Chương 1740
Lê Tiểu Quyền cũng được coi như là rắn độc nhà nổi danh ở vùng đất Thủ đô, cho nên đến được nơi này, anh ta tự nhiên cũng sẽ có được tư cách để trở nên ngông cuồng và kiêu ngạo.
“Cao Vũ tôi làm việc, cho dù là khiêm tốn hay là kiêu ngạo phách lối, đều ở trong một ý nghĩ của riêng tôi, người ngoài không có cách cũng không có tư cách can thiệp đến.”
“Lê Tiểu Quyền anh, cũng giống như vậy, không thể làm được.” Vẻ mặt của Cao Phong hiện lên sự dửng dưng, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với Lê Tiểu Quyền.
Lê Tiểu Quyền đối mặt với Cao Phong trong vòng mấy giây, sau đó anh ta vỗ tay cười nói: “Được, quả thực là khá vô cùng!”
“Mày thật sự cho rằng là, có một chút ít tiền, quen biết được một vài người là đã có thể nghênh ngang đi lại ở trên mảnh đất Thủ đô này rồi hay sao? Ngây thơ!”
“Ngày hôm nay tao sẽ nói cho mày biết! Bất kể mày là ai, bất kể là mày có bối cảnh như thế nào, nhưng mà ở trong ranh giới địa phận của mảnh đất Thủ đô này, là rồng thì mày phải lượn quanh cho tao, còn là hổ, thì mày phải nằm xuống cho tao.”
“Nếu không…” Câu nói kế tiếp của Lê Tiểu Quyền vẫn còn chưa nói xong, nhưng mà từ trong mắt của anh ta đã phát tán ra ánh sáng của sự tàn nhẫn, khiến cho người ta không lạnh mà run.
“Ha ha…” Cao Phong hài hước bật cười lên một tiếng, nhưng mà sau đó lại cũng không hề có ý muốn nói gì thêm.
Lời nên nói, trước đó anh cũng đã nói xong, bây giờ không muốn lãng phí nước miếng nữa.
Nếu như Lê Tiểu Quyền vẫn cứ u mê không chịu tỉnh, vậy thì anh cũng không ngại khai đao với nhà họ Lê.
Đúng như những gì mà Cao Phong đã từng nói, khiêm tốn hay là phách lối, chỉ dựa vào một ý nghĩ của anh mà thôi.
Cho dù thật sự là bị nhà họ Cao biết được hành tung thì như thế nào, ở vùng đất canh phòng nghiêm ngặt giống như Thủ đô này, thì việc quản lý đối với vũ khí nóng lại càng thêm nghiêm ngặt tới cực điểm.
Chỉ cần nhà họ Cao không mang theo vũ khí nóng tới nơi này, vậy thì Cao Phong cũng sẽ không sợ.
Những kinh nghiệm đã trải qua được ở trong Đại hội Võ lâm tranh bá của Thành phố Hòa Bình đã mang đến cho Cao Phong đầy đủ sức mạnh.
Cho nên, nếu như Lê Tiểu Quyền không biết điều, vậy thì anh cũng sẽ không ngại biến nhà họ Lê trở thành mục tiêu đầu tiên bị anh giết chết tại mảnh đất Thủ đô này.
Rất nhanh, xe lửa đã đến trạm, mọi người rối rít xuống xe.
Nhưng mà những hành khách ở trong toa xe hành khách của Cao Phong lại đều không nóng vội rời khỏi trạm xe lửa, rất nhiều người muốn nhìn xem một chút, rốt cuộc là giữa Cao Phong và Lê Tiểu Quyền thì ai sẽ là người có được thắng lợi trong trận chiến lần này.
“Là đàn ông, thì đừng chơi trò ẩn núp.” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, sau đó đi ra phía bên ngoài.
Cao Phong không thèm để ý chút nào, chỉ bình thản quay đầu nhìn về phía hai người ba con kia, sau khi do dự một chút, anh vẫn cầm ba lô của chính mình lên.
Nhưng còn không chờ Cao Phong kéo dây khóa kéo của ba lô ra, Lâm Hướng San đã lấy một ít tiền từ trong túi xách của bản thân ra, đưa cho người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhân viên giao hàng kia.
“Tiền mặt ở trên người của tôi không có nhiều, chỉ có không tới bốn chục triệu, các người cầm lấy dùng đi, hẳn là sẽ có một ít trợ giúp.”
Lâm Hướng San nói xong lời này thì lập tức muốn đứng dậy rời đi.
“Chuyện này làm sao có thể được chứ, chuyện này làm sao có thể được chứ…” Người đàn ông trung niên liền vội vàng đứng lên, muốn trả tiền lại.
Nhưng mà Lâm Hướng San lại thật nhanh kéo lấy tay của Cao Phong, vừa xoay người đã ngay lập tức muốn chạy ra phía bên ngoài.
Cao Phong lắc đầu một cái, cuối cùng vẫn ngăn động tác của người đàn ông trung niên kia lại, sau đó cùng rời đi với Lâm Hướng San.
Nhưng mà hành động lần này của Lâm Hướng San quả thật cũng đã khiến cho độ hảo cảm của Cao Phong đối với cô ta tăng lên không ít.
“Tại sao lại phải giúp đỡ cho bọn họ?” Cao Phong nhỏ giọng lên tiếng hỏi.
Lâm Hướng San suy nghĩ một chút sau đó mới trả lời Cao Phong: “Việc này cũng không được coi là giúp đỡ gì cả, chỉ là tôi cảm thấy, mấy chục triệu này đối với tôi không là gì cả, nhưng mà nói không chừng, số tiền đó lại có thể cứu được sinh mạng của một đứa bé, tôi cảm thấy như vậy vô cùng có ý nghĩa.”
“Cướp của người giàu, giúp người nghèo khó?” Cao Phong cười nhạt, lên tiếng hỏi lại.
“Cũng có thể nói là như vậy, ba của tôi là kiểu thương nhân mà trong mắt chỉ có lợi ích, tôi phải lấy tiền của ông ấy đi ra ngoài làm nhiều việc thiện, cứu giúp người nghèo!” Lâm Hướng San rất là có đạo lý mà lên tiếng trả lời.
Cao Phong có chút không biết nói gì thêm mà gật đầu một cái, sau đó nói: “Cô quay trở về đi thôi, tôi còn có chuyện cần phải nói với Lê Tiểu Quyền.”
“Cao Vũ, tôi đã bảo người nhà tới đây đón tôi rồi, anh lên xe cùng với tôi đi, như vậy thì Lê Tiểu Quyền cũng sẽ không dám cưỡng ép làm gì với anh được.” Lâm Hướng San thật lòng khuyên bảo một câu.