RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4001

Con dao thép có chất lượng không tầm thường mà chú Lý tặng cho Cao Phong cũng được Cao Phong mang theo bên người.

Tuy nói trên máy bay không cho mang mấy thứ này, nhưng nếu Cao Phong mang theo cũng không ai dám ngăn cản.

Thậm chí trên người Cao Phong còn mang theo một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo để phòng thân, vẫn có thể đi qua mà không cần kiểm tra.

Chuyến bay lần này, nơi khởi hành từ sân bay thủ đô, trên đường sẽ không hạ cánh xuống thành phố Hà Nội.

Nhưng chuyến bay từ thành phố Hà Nội còn phải hai giờ nữa mới có thể cất cánh, cho nên Cao Phong tạm thời phải dùng đặc quyền.

Vì vậy, chuyến bay lần này lúc hạ cánh ở thành phố Hà Nội chỉ khoảng nửa giờ.

Còn về vấn đề trao đổi với hành khách, đương nhiên là do bên bay đứng ra giải quyết.

Mà khi Cao Phong đăng ký, tất nhiên là có người khó chịu, có người khen ngợi.

Nhưng cho dù tâm trạng bọn họ thế nào cũng không dám nói thêm gì, cũng không dám đứng ra chỉ trích.

Có thể vì một người mà máy bay buộc phải hạ cánh, loại thân phận này dùng ngón chân nghĩ cũng biết khủng bố đến mức nào.

Cho nên, có người khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

Trong khoang hạng nhất.

Cao Phong ngồi trên ghế sô pha mềm mại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Máy bay nhanh chóng tăng tốc độ cất cánh, tòa nhà và con người phía dưới cũng càng ngày càng nhỏ.

Thành phố nhỏ Hà Nội này cũng cách Cao Phong càng ngày càng xa.

Mắt Cao Phong híp lại, nhìn sân bay phía dưới càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi mờ nhạt thấy không rõ nữa…

“Lần này đi, không biết khi nào mới có thể quay lại.”

Cao Phong từ từ thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm lẩm bẩm.

“Việt Nam…”

Cao Phong vừa mới ngồi thẳng lưng chuẩn bị nghỉ ngơi, bên cạnh truyền đến một tràng tiếng Anh bập bẹ.

Là một thanh niên nước ngoài mắt xanh, khóe miệng hơi nhếch, đang lẩm bẩm gì đó.

Sau khi Cao Phong nghe xong thì lắc đầu không nói gì.

Thanh niên nước ngoài này cho rằng Cao Phong không nghe hiểu.

Mà trên thực tế, đối với con cháu nhà họ Cao mà nói, ngôn ngữ nước ngoài chỉ là những thứ cơ bản nhất mà thôi.

Những gì cậu ta nói chỉ đơn giản là oán giận Cao Phong làm chậm trễ thời gian của cậu ta.

Cao Phong biết mình đúng là đuối lý, cũng không muốn tính toán gì với cậu ta, nên coi như không nghe thấy.

Nhưng Cao Phong thật sự không nghĩ tới, tên thanh niên nước ngoài này ngày càng táo tợn.

“Việt Nam quả là quốc gia như vậy, làm việc khiến người khác thật kinh tởm.”

Tên thanh niên này vừa nói một câu nữa, bị Cao Phong nghe rõ ràng.

Cao Phong liếc cậu ta một cái, do dự hai giây, vẫn nhịn xuống.

“Shit fuck! Nhìn tao làm gì, không hiểu bố mày nói gì thì đàng hoàng chút.”

Tên thanh niên nước ngoài kia cũng không nhìn nữa, lầm bầm thêm một câu.

“Lần một lần hai, không có thêm lần ba lần bốn.”

“Quản lý tốt cái miệng của cậu, nhặt tố chất của cậu lên, đừng làm mất thể diện của người Mỹ các cậu.”

Cao Phong từ từ dựa vào chiếc ghế sau lưng, thản nhiên nói một câu.

Tên thanh niên nước ngoài này bỗng sửng sốt, có hơi nghi ngờ nhìn Cao Phong.

Lẽ nào Cao Phong có thể nghe hiểu lời cậu ta?

“Việt Nam là quốc gia kinh tởm như vậy, không thể nào sánh được với nước Mỹ bọn tao.”

Tên thanh niên nước ngoài kia lại dùng tiếng Anh bô bô một câu.

Cao Phong nghe vậy thì từ từ mở mắt, tự tay sửa cổ áo một chút.

“Đúng vậy, người Mỹ các cậu cao thượng, nghe nói truyền thống nước các cậu đều là làm trò cười cho người khác.”

“Kỹ năng là am hiểu lật ngược phải trái, hắt nước bẩn lên nước khác, đúng không?”

Cao Phong vừa nói vừa chỉnh ống tay áo.

Bình luận

Truyện đang đọc